Page 155 - Sáng Tạo - Bừng Cháy Sức Mạnh Bên Trong
P. 155

qua  s   tham  gia.  Tham  gia  vào  cuộc  sống  đi!  Tham  gia  sâu  sắc,
                toàn bộ nhất có thể được. Liều tất cả để tham gia. Nếu bạn muốn
                biết điệu vũ là gì, đừng tới và xem vũ công - học múa, là vũ công đi.

                Nếu bạn muốn biết bất kì cái gì, tham gia vào! Đó là cách thức thật
                và  đúng,  cách  chân  th c,  để  biết  một  điều.  Và  sẽ  có  ý  nghĩa  lớn
                trong cuộc sống của bạn. Và không chỉ một chiều - ý nghĩa đa chiều.
                Bạn sẽ được mưa rào lên bằng các ý nghĩa.
                     Cuộc sống phải đa chiều, chỉ thế thì mới có nghĩa. Đừng bao giờ
                làm cho cuộc sống thành một chiều. Điều đó n a cũng là vấn đề. Ai
                đó trở thành kĩ sư, và thế rồi người đó nghĩ tất cả đã kết thúc. Người
                đó trở nên bị đồng nhất với người kĩ sư. Thế thì cả đời người đó chỉ

                là một kĩ sư... và có hàng triệu điều sẵn có nhưng người đó chỉ đi
                vào  một  rãnh.  Người  đó  trở  nên  đáng  chán,  chán  ngán.  Mệt  mỏi,
                mòn mỏi. Cứ kéo lê đi. Chỉ đợi cái chết. Ý nghĩa gì có thể có đó?
                     Có nhiều mối quan tâm trong cuộc sống vào. Đừng bao giờ cũng
                là nhà kinh doanh; đôi khi chơi đùa n a. Đừng chỉ là bác sĩ hay kĩ

                sư, hay đốc công, hay giáo sư - là nhiều thứ nhất có thể được! Chơi
                bài,  chơi  vi  ô  lông,  hát  bài  hát,  là  nhà  nhiếp  ảnh  nghiệp  dư,  nhà
                thơ... Tìm ra nhiều thứ nhất có thể được trong cuộc sống, và thế thì
                bạn sẽ có giầu có. Và ý nghĩa là sản phẩm phụ của giầu có.
                     Tôi đã nghe một câu chuyện rất có nghĩa về Socrates:
                     Socrates, trong khi chờ đợi cái chết trong tù, đã bị ám ảnh bởi
                giấc mơ cứ thôi thúc ông ấy, "Socrates, làm nhạc đi!" Ông già này

                cảm thấy mình bao giờ cũng đã phục vụ nghệ thuật bằng việc triết lí
                của mình. Nhưng bây giờ, được khuyến khích bởi tiếng nói bí ẩn đó,
                ông ấy đã biến truyện ngụ ngôn thành thơ, sáng tác bài thánh ca về
                Apollo, và thổi sáo.
                     Đối diện với cái chết, triết học và âm nhạc tóm lại nắm tay nhau
                đi, và Socrates phúc lạc mà trước đây chưa hề thấy.

                     Ông ấy chưa bao giờ thổi sáo cả. Cái gì đó bên trong ông ấy cứ
                dai dẳng, "Socrates, làm nhạc đi!" Ngay đối diện với cái chết! Điều
                đó có vẻ kì quái thế. Và ông ấy chưa bao giờ thổi sáo cả, ông ấy
                chưa bao giờ làm nhạc cả. Một phần bản thể ông ấy vẫn còn bị ngạt
                thở - vâng,  ngay  cả một người  như  Socrates, vẫn  còn  một chiều.
                Phần bị chối bỏ cứ nài nỉ, "Logic thế đủ rồi - chút ít âm nhạc sẽ tốt,
                sẽ đem tới cân bằng. Biện luận thế đủ rồi - thổi sáo đi." Và tiếng nói

                này dai dẳng đến mức ông ấy phải khuất phục nó.
   150   151   152   153   154   155   156   157   158   159   160