Page 10 - Thân Mật - Cội Nguồn Của Hạnh Phúc
P. 10
vĩ đại tới mức thậm chí ngày nay, nếu bạn đếm mười tiểu thuyết vĩ
đại của thế giới, ít nhất năm cuốn sẽ là từ các nhà tiểu thuyết Nga -
trước cách mạng. Sau cách mạng, họ đã không sáng tạo ra lấy một
tiểu thuyết có phẩm chất của thiên tài. Bây giờ, đó là dưới chỉ dẫn
của chính phủ. Chính phủ là nhà xuất bản duy nhất; chính phủ gọt
tỉa, và những người gọt tỉa chẳng biết gì về nghệ thuật. Họ là công
chức. Viên cảnh sát trưởng của Pune vừa mới hỏi rằng trước khi bài
nói của tôi được xuất bản, ông ta sẽ gọt tỉa chúng - và cảnh sát
trưởng làm gì với thiền? - nhưng điều đó đang xảy ra ở Nga, và bởi
vì điều đó, trong thời gian bẩy mươi năm sau cách mạng, họ đã
không có khả năng tạo ra một tác phẩm lớn. Nhưng trước cách
mạng, Nga ở hàng đầu trong tính sáng tạo. Ba người này vẫn được
tính là những tiểu thuyết gia vĩ đại.
Chekhov đang nói về những người đàn bà trong đời mình. Gorky
tham gia vào; ông ấy cũng nói vài điều. Nhưng Tolstoy vẫn còn im
lặng. Tolstoy là người Ki tô giáo rất tôn giáo chính thống... bạn sẽ
ngạc nhiên mà biết rằng Mahatma Gandhi ở Ấn Độ đã chấp nhận ba
người làm thầy của ông ấy, và một người là Tolstoy.
Và ông ấy phải đã từng kìm nén nhiều thế... ông ấy là một trong
những người giầu nhất ở Nga - ông ấy thuộc vào gia đình hoàng gia
- nhưng ông ấy sống như kẻ ăn xin nghèo nàn, bởi vì "được ân huệ
là những người nghèo và họ sẽ được kế thừa vương quốc của
Thượng đế," và ông ấy không sẵn lòng từ bỏ vương quốc của
Thượng đế lại sau. Điều này không đơn giản, và nó không phải là vô
ham muốn - nó là ham muốn quá nhiều. Nó là tham lam quá nhiều,
nó là bản năng quá nhiều về quyền lực. Ông ấy hi sinh cuộc đời này
và niềm vui của nó bởi vì nó là cuộc đời nhỏ bé... và thế rồi ông ấy
sẽ tận hưởng thiên đường và vương quốc của Thượng đế vĩnh
hằng. Đó là việc mặc cả hời, gần giống như xổ số, và chắc chắn.
Ông ấy sống cuộc sống rất vô dục, toàn ăn chay... ông ấy gần
như thánh nhân. Một cách tự nhiên, giấc mơ của ông ấy phải đã rất
xấu, ý nghĩ của ông ấy phải đã rất xấu, và khi Chekhov và Gorky hỏi
ông ấy, "Tolstoy, sao ông im lặng? Nói điều gì đó đi chứ!" Ông ấy
nói, "Tôi không thể nói được điều gì về đàn bà. Tôi sẽ nói điều đó chỉ
khi một chân tôi ở dưới mồ. Tôi sẽ nói điều đó, và nhảy vào mồ."
Bạn có thể hiểu tại sao ông ấy sợ thế khi nói về bất kì cái gì -
điều đó đã sôi bên trong ông ấy. Bây giờ, bạn không thể rất thân