Page 15 - Thân Mật - Cội Nguồn Của Hạnh Phúc
P. 15
ngày một nhiều hơn; nó đưa bạn tới phát rồ. Và nó chẳng bao giờ
hoàn thành.
Tôi đã nghe về một nhà nữ huyền môn Sufi rất vĩ đại, Rabia al-
Adawia:
Một buổi tối, khi mặt trời đã lặn, và có chút ánh sáng còn rơi rớt
lại trên đường, mọi người thấy bà ấy ngồi trên đường tìm kiếm cái gì
đó. Bà ấy là một bà già, mắt bà ấy đã kém, và thật khó cho bà ấy
nhìn thấy. Cho nên hàng xóm tới giúp bà ấy. Họ hỏi, "Bà đang tìm gì
thế?"
Rabia nói, "Câu hỏi đó không liên quan. Tôi đang tìm kiếm - nếu
các ông bà có thể giúp được thì giúp."
Họ cười và nói, "Rabia, bà có điên không đấy? Bà nói câu hỏi
của chúng tôi không liên quan, nhưng nếu chúng tôi không biết bà
đang tìm gì, làm sao chúng tôi có thể giúp được?"
Rabia nói, "Thôi được - chỉ để thoả mãn các ông bà - tôi đang tìm
kim. Tôi đánh mất kim." Họ bắt đầu giúp bà ấy nhưng ngay lập tức
trở nên nhận biết về sự kiện là đường rất lớn, mà kim lại là thứ rất tí
hon.
Thế là họ hỏi Rabia, "Bà nói hộ bà đánh mất nó ở đâu - chỗ đích
xác, chính xác - bằng không thì khó. Đường thì lớn, và chúng tôi có
thể cứ tìm và tìm mãi mãi. Bà đã đánh mất nó ở đâu?"
Rabia nói, "Các ông bà lại hỏi câu hỏi không liên quan. Làm sao
điều đó lại liên quan tới tìm kiếm của ta?"
Họ dừng lại và nói, "Bà chắc chắn dở hơi rồi!"
Rabia nói, "Được rồi - chỉ để thoả mãn các ông bà - ta đã đánh
mất nó ở nhà ta."
Họ hỏi, "Thế sao bà lại tìm ở đây?"
Và Rabia tương truyền đã nói, "Bởi vì ở đây mới có ánh sáng, và
không có ánh sáng bên trong."
Chuyện ngụ ngôn này là rất có ý nghĩa. Bạn đã bao giờ tự hỏi
bản thân mình bạn đang tìm kiếm cái gì không? Bạn đã bao giờ làm
nó thành vấn đề thiền sâu sắc để biết bạn đang tìm cái gì không?
Không. Ngay cả trong những khoảnh khắc mông lung nào đó, những
khoảnh khắc mơ, bạn có ý niệm mơ hồ về điều bạn đang tìm kiếm,
nó chưa bao giờ chính xác, nó chưa bao giờ đích xác. Bạn còn
chưa xác định ra nó.