Page 17 - Thân Mật - Cội Nguồn Của Hạnh Phúc
P. 17

cho bạn tất cả đều mở ra bên ngoài; tất cả năm giác quan đều đi
                vào theo cách hướng ngoại. Bạn bắt đầu tìm kiếm ở đó - chỗ bạn
                thấy, cảm, chạm. Ánh sáng của các giác quan rơi ra bên ngoài, và

                người tìm kiếm là ở bên trong.
                     Phân loại này phải được hiểu. Người tìm kiếm là ở bên trong -
                nhưng bởi vì ánh sáng là ở bên ngoài, người tìm kiếm bắt đầu đi
                vào theo cách tham vọng, cố gắng tìm ra cái gì đó ở bên ngoài sẽ
                đáp ứng. Điều đó sẽ không bao giờ xảy ra cả. Nó chưa bao giờ xảy
                ra. Nó không thể xảy ra được theo bản tính của mọi sự bởi vì chừng
                nào bạn còn chưa thăm dò người tìm kiếm, tất cả tìm kiếm của bạn
                đều vô nghĩa. Chừng nào bạn còn chưa đi tới biết mình là ai, tất cả

                những điều bạn tìm kiếm đều vô tích sự bởi vì bạn không biết người
                tìm  kiếm.  Không  biết  người  tìm  kiếm,  làm  sao  bạn  có  thể  đi  vào
                chiều  đúng  được,  vào  hướng  đúng  được?  Điều  đó  là  không  thể
                được. Điều đầu tiên này phải được xem xét trước tiên.
                     Cho nên hai điều này là rất quan trọng: Thứ nhất, làm tuyệt đối rõ

                ràng  cho  bạn  đối  tượng  của  bạn  là  gì.  Đừng  loạng  choạng  trong
                bóng tối. Tập trung chú ý của mình vào đối tượng này: Bạn đang
                thực sự tìm kiếm cái gì? Bởi vì thỉnh thoảng bạn muốn cái này, và
                bạn cứ đi tìm cái gì đó khác, cho nên cho dù bạn thành công bạn sẽ
                không được thoả mãn. Bạn đã thấy những người thành công chưa?
                Bạn có thể tìm thấy thất bại nào lớn hơn ở bất kì đâu khác không?
                Bạn đã nghe câu ngạn ngữ rằng thành công này dẫn tới thành công

                khác. Điều đó tuyệt đối sai. Tôi muốn nói cho bạn, không cái gì thất
                bại như thành công. Câu ngạn ngữ này phải đã do người ngu phát
                minh ra. Tôi nhắc lại: Không cái gì thất bại như thành công.
                     Người  ta  nói  về  Alexander  Đại  đế  rằng  ngày  ông  ấy  trở  thành
                người chinh phục thế giới, ông ấy đóng cửa phòng lại và bắt đầu
                khóc. Tôi không biết liệu điều đó có thực xảy ra không, nhưng nếu

                ông ấy mà có chút ít thông minh, điều đó phải đã xảy ra. Các tướng
                lĩnh của ông ấy rất bối rối:
                     Điều gì đã xảy ra? Họ chưa bao giờ thấy Alexander khóc cả. Ông
                ấy không phải là kiểu người đó; ông ấy là chiến binh vĩ đại. Họ đã
                thấy ông ấy trong khó khăn lớn, trong những tình huống mà mạng
                sống cực kì nguy hiểm, nơi cái chết gần như chắc chắn xảy ra, và
                họ thậm chí không thấy nước mắt nào trong mắt ông ấy. Họ chưa

                bao  giờ  thấy  ông  ấy  trong  bất  kì  khoảnh  khắc  thất  vọng,  vô  vọng
   12   13   14   15   16   17   18   19   20   21   22