Page 34 - Thân Mật - Cội Nguồn Của Hạnh Phúc
P. 34
thu toàn thể nhân loại thành đám đông hỗn tạp. Con người được
phép tồn tại chỉ nếu con người thoả hiệp với tất cả các loại vô nghĩa.
Bây giờ, bảo đứa trẻ tin vào Thượng đế là vô nghĩa, hoàn toàn
vô nghĩa - không phải là Thượng đế không tồn tại, nhưng bởi vì đứa
trẻ chưa cảm thấy khát khao, ham muốn, niềm khao khát. Nó còn
chưa sẵn sàng đi vào tìm kiếm chân lí, chân lí tối thượng của cuộc
sống. Nó còn chưa đủ chín chắn để truy tìm vào thực tại của sự tồn
tại. Chuyện tình đó phải xảy ra một ngày nào đó, nhưng nó có thể
xảy ra chỉ nếu không đức tin nào bị áp đặt lên nó. Nếu nó bị cải đạo
trước khi cơn khát đã nảy sinh để thám hiểm và để biết, thế thì toàn
thể cuộc sống nó sẽ sống theo cách rởm; nó sẽ sống theo cách giả
dối.
Vâng, nó sẽ nói về Thượng đế bởi vì nó đã được bảo rằng có
Thượng đế. Nó đã được nói cho một cách có thẩm quyền, và nó đã
được nói cho bởi những người rất quyền thế trong thời thơ ấu của
nó - bố mẹ nó, các tu sĩ, các thầy giáo của nó. Nó đã được những
người này nói cho, và nó phải chấp nhận điều đó; đó là vấn đề sống
còn của nó. Nó không thể nói không với bố mẹ nó bởi vì không có
họ nó sẽ không có khả năng sống chút nào. Nói không quá mạo
hiểm; nó phải nói có. Nhưng có của nó không thể chân thực được.
Làm sao nó có thể chân thực được? Nó đang nói có chỉ như một
phương cách chính trị, để sống còn. Bạn đã không biến nó thành
người tôn giáo, bạn đã làm nó thành nhà ngoại giao, bạn đã tạo ra
chính khách. Bạn đã phá hoại tiềm năng của nó để trưởng thành
trong bản thể đích thực. Bạn đã đầu độc nó. Bạn đã phá huỷ chính
khả năng thông minh của nó bởi vì thông minh nảy sinh chỉ khi khao
khát nảy sinh để biết. Bây giờ khao khát này sẽ không bao giờ nảy
sinh cả bởi vì trước khi câu hỏi này chiếm quyền sở hữu tâm hồn
nó, câu trả lời đã được cung cấp. Trước khi nó đói, thức ăn đã bị ép
đưa vào bản thể nó. Bây giờ, không đói, thức ăn ép buộc này không
thể được tiêu hoá; không có cơn đói để tiêu hoá nó. Đó là lí do tại
sao mọi người sống như các ống dẫn qua đó cuộc sống trôi qua như
thức ăn chưa tiêu hoá.
Người ta phải rất kiên nhẫn với trẻ con, rất tỉnh táo, rất ý thức
không nói gì mà có thể làm cản trở thông minh riêng của chúng tới,
không cải đạo chúng thành người Ki tô giáo, người Hindu giáo,
người Mô ha mét giáo. Người ta cần kiên nhẫn vô hạn. Một ngày