Page 65 - Thân Mật - Cội Nguồn Của Hạnh Phúc
P. 65

của họ, nhà cách mạng, kẻ làm hư hỏng.' Và anh ta có thể đã hình
                thành nên ý tưởng nào đó, khái niệm nào đó về ta. Anh ta đã không
                nhổ vào ta, anh ta đã nhổ vào khái niệm của anh ta, anh ta đã nhổ

                vào ý tưởng của anh ta về ta - bởi vì anh ta không biết ta chút nào,
                cho nên làm sao anh ta có thể nhổ vào ta được?
                     "Nếu các ông nghĩ về điều đó sâu sắc," Phật nói, "anh ta đã nhổ
                vào tâm trí riêng của anh ta đấy. Ta không phải là một phần của nó,
                và ta có thể thấy rằng người đáng thương này phải có cái gì đó khác
                để nói bởi vì đây là cách nói điều gì đó - nhổ là cách nói điều gì đó.
                Có những khoảnh khắc khi các ông cảm thấy rằng ngôn ngữ là bất
                lực - trong tình yêu sâu sắc, trong giận bừng bừng, trong ghét, trong

                lời cầu nguyện. Có những khoảnh khắc mãnh liệt mà ngôn ngữ trở
                thành bất lực. Thế thì các ông phải làm cái gì đó. Khi các ông đang
                trong tình yêu sâu sắc và các ông hôn một người hay ôm người này,
                các ông đang làm gì? Các ông đang nói cái gì đó. Khi các ông giận
                dữ, giận lắm, các ông đánh người này, các ông nhổ vào người này,

                các ông đang nói điều gì đó. Ta có thể hiểu được anh ta. Anh ta phải
                có cái gì đó nữa để nói, đó là lí do tại sao ta hỏi, "Còn gì nữa nào?"
                     Người này thậm chí còn phân vân hơn! Và Phật nói với các đệ tử
                của ông ấy, "Ta bị xúc phạm nhiều hơn bởi các ông đấy, vì các ông
                biết ta, và các ông đã sống nhiều năm cùng ta rồi, vậy mà các ông
                vẫn phản ứng."
                     Phân vân, lẫn lộn, người này trở về nhà. Anh ta không thể nào

                ngủ  được  cả  đêm.  Khi  bạn  gặp  vị  phật,  vẫn  ngủ  như  cách  bạn
                thường ngủ trước đây là khó, là không thể được. Anh ta cứ bị ám
                ảnh hoài về kinh nghiệm này. Anh ta không thể nào giải thích được
                điều đó cho bản thân mình, điều đã xảy ra. Anh ta run khắp người
                và  vã  mồ  hôi.  Anh  ta  chưa  bao  giờ  bắt  gặp  một  người  như  vậy;
                người đó làm tan tành toàn thể tâm trí anh ta và toàn thể hình mẫu

                của anh ta, toàn thể quá khứ của anh ta.
                     Sáng  hôm  sau  anh  ta  quay  lại  chỗ  đó.  Anh  ta  quì  xuống  dưới
                chân Phật. Phật lại hỏi anh ta, "Còn gì nữa nào? Lần này nữa lại là
                cách nói cái gì đó mà không thể nói được trong ngôn ngữ. Khi ông
                tới và chạm chân ta, ông đang nói cái gì đó mà không thể nói được
                một cách bình thường, với cái đó mọi lời đều thành chật hẹp chút ít;
                nó  không  thể  được  chứa  trong  chúng."  Phật  nói,  "Trông  đấy,
   60   61   62   63   64   65   66   67   68   69   70