Page 69 - Thân Mật - Cội Nguồn Của Hạnh Phúc
P. 69

khứ đã trở thành tất cả, và bây giờ quá khứ quyết định tương lai.
                Thực tế, nếu bạn là người vợ bạn không có tương lai - quá khứ sẽ
                cứ tự nó lặp lại bản thân nó, tất cả mọi cánh cửa đều đóng lại. Nếu

                bạn là người chồng, thế thì bạn không có tương lai; thế thì bạn bị
                giới hạn, trong cầm tù.
                     Cho nên an ninh được thăm dò liên tục, nhưng khi bạn thấy nó
                bạn phát chán với nó. Nhìn vào mặt chồng và vợ mà xem. Họ đã tìm
                thấy an ninh - an ninh với nhu cầu rất lớn - và bây giờ mọi thứ đều ở
                trong số dư ngân hàng của họ, và luật pháp và toà án và cảnh sát
                tất cả có đó để làm cho mọi thứ an toàn. Nhưng bây giờ toàn thể cái
                duyên dáng, toàn thể tính thơ ca, đều mất rồi; tính lãng mạn không

                còn nữa. Bây giờ họ là những người chết - họ đơn giản lặp lại quá
                khứ, họ sống trong kí ức.
                     Nghe vợ và chồng nói chuyện mà xem. Vợ cứ nói rằng chồng
                không yêu cô ấy như anh ta vẫn thế, và họ cứ nói về những khoảnh
                khắc quá khứ, tuần trăng mật của họ và những điều khác. Vô nghĩa

                làm sao! Bạn vẫn đang sống. Khoảnh khắc này có thể là tuần trăng
                mật. Khoảnh khắc này có thể được sống, nhưng bạn đang nói về
                quá khứ và cố gắng lặp lại nó.
                     An ninh chưa bao giờ thoả mãn cả - và trong an ninh có nỗi sợ,
                sợ rằng mối quan hệ có thể bị mất. Nhưng đó là một phần của sống
                động. Mọi thứ có thể bị mất, chẳng cái gì chắc chắn cả, và đó là lí do
                tại sao mọi thứ đẹp thế. Và đó là lí do tại sao bạn cần không trì hoãn

                lấy một khoảnh khắc - nếu bạn muốn yêu một người, yêu họ ở đây,
                bây giờ. Yêu họ đi. Bởi vì không ai biết cái gì sẽ xảy ra trong khoảnh
                khắc tiếp. Khoảnh khắc tiếp có thể không có khả năng cho yêu, và
                thế thì bạn sẽ hối hận trong cả đời mình. Bạn có thể đã yêu rồi, bạn
                có thể đã sống rồi. Thế rồi hối hận bao quanh người ta, ăn năn và
                mặc cảm sâu sắc được cảm thấy, cứ dường như bạn đã tự tử.

                     Cuộc  sống  là  không  chắc  chắn.  Không  ai  có  thể  làm  nó  chắc
                chắn được. Không có cách nào để làm cho nó chắc chắn được. Và
                cũng tốt là không ai có thể làm cho nó chắc chắn được; bằng không,
                nó sẽ là chết. Cuộc sống là mong manh, tinh tế, bao giờ cũng đi vào
                cái không biết; đó là cái đẹp của nó. Người ta cần dũng cảm, phiêu
                lưu. Người ta cần là kẻ liều lĩnh để đi cùng cuộc sống. Cho nên cứ là
                kẻ liều lĩnh đi. Sống khoảnh khắc này, và sống nó một cách toàn bộ.

                Khi khoảnh khắc tiếp tới, chúng ta sẽ xem. Bạn sẽ có đó để xử trí nó
   64   65   66   67   68   69   70   71   72   73   74