Page 72 - Thân Mật - Cội Nguồn Của Hạnh Phúc
P. 72

bước  nguy  hiểm,  nhưng  những  người  có  khả  năng  nhận  nó  đều
                được thưởng vô cùng bởi vì chỉ họ mới sống. Những người khác chỉ
                tồn tại.

                     Có khác biệt giữa tồn tại và sống. Tồn tại chỉ là kéo lê - kéo lê từ
                chiếc nôi tới nấm mồ, tự hỏi khi nào nấm mồ sẽ tới. Trong khoảng
                giữa chiếc nôi và nấm mồ, sao lại sợ? Cái chết là chắc chắn... và
                bạn chẳng có gì để mất cả. Bạn tới mà chẳng có gì. Nỗi sợ của bạn
                chỉ là phóng chiếu. Bạn không có gì để mất cả, và một ngày nào đó
                cái bạn có nhất định biến mất. Nếu cái chết mà không chắc chắn, sẽ
                có chất liệu nào đó trong ý tưởng về việc tạo ra an ninh. Nếu bạn có
                thể tránh được cái chết, thế thì một cách tự nhiên sẽ là hoàn toàn

                đúng để tạo ra rào chắn giữa bạn và cái chết. Nhưng bạn không thể
                né tránh được nó. Cái chết có đó - một khi được chấp nhận nó mất
                mọi sức mạnh, chẳng cái gì có thể được làm về nó. Khi không cái gì
                có thể được làm về nó, thế thì sao lại bận tâm?
                     Một sự kiện ai cũng biết là người lính đi vào chiến tranh đều run

                rẩy. Sâu bên dưới họ biết rằng tất cả sẽ không trở về vào buổi tối. Ai
                sẽ về và ai sẽ không về là không được biết, nhưng có thể là bản
                thân họ có lẽ không trở về nhà. Nhưng các nhà tâm lí đã quan sát
                một hiện tượng kì lạ. Khi người lính ra tới tiền tuyến, mọi nỗi sợ của
                họ biến mất. Họ bắt đầu chiến đấu rất vui đùa. Một khi cái chết được
                chấp nhận, thế thì sự day dứt của nó ở đâu? Một khi họ biết rằng cái
                chết là có thể vào bất kì lúc nào, thế thì họ có thể quên tất cả về nó.

                Tôi đã ở cùng với nhiều người lính, tôi có nhiều bạn bè trong quân
                đội, và điều kì lạ là thấy rằng họ phần lớn là những người vui vẻ,
                người  thảnh  thơi  nhất.  Bất  kì  ngày  nào  lệnh  gọi  đều  có  thể  tới  -
                "tham  gia  lực  lượng"  -  nhưng  họ  chơi  bài,  họ  chơi  golf,  họ  uống
                rượu, họ nhảy múa. Họ tận hưởng cuộc sống tới mức đầy đủ nhất.
                     Một trong các tướng lĩnh thường hay tới tôi. Tôi hỏi ông ấy, "Ông

                được chuẩn bị gần như mọi ngày cho cái chết - làm sao ông có thể
                xoay xở vẫn hạnh phúc được?"
                     Ông ấy nói, "Còn gì khác mà làm đâu? Cái chết là chắc chắn."
                     Một khi sự chắc chắn, điều không thể tránh khỏi, không thể thoát
                khỏi, mà được chấp nhận, thế thì thay vì kêu khóc và phàn nàn và
                kéo lê bản thân mình tới nấm mồ, sao không nhảy múa? Sao không
                làm  điều  đó  trong  phần  lớn thời gian  bạn  có giữa  cái  nôi  và nấm

                mồ? Sao không sống mọi khoảnh khắc toàn bộ tới mức nếu khoảng
   67   68   69   70   71   72   73   74   75   76   77