Page 77 - Thân Mật - Cội Nguồn Của Hạnh Phúc
P. 77

ngụ ngôn hay nhất mà bất kì ai đã từng kể ra, và nó đi rất sâu vào
                trong chính cơ chế của tâm trí con người. Sao bạn cứ mang người lí
                tưởng  trong  tâm  trí  mình?  Sao  bạn  không  đầy  đủ  như  bạn  đang

                vậy? Như ngay khoảnh khắc này sao bạn không giống thượng đế?
                Ai đang can thiệp? Ai đang ngăn cản con đường của bạn? Chính
                khoảnh khắc này tại sao bạn không thể tận hưởng và phúc lạc? Khối
                chắn là ở đâu?
                     Khối chắn tới từ người lí tưởng. Làm sao bạn có thể tận hưởng
                được? Bạn đầy ứ nhiều giận dữ thế, trước hết giận dữ phải ra đi đã.
                Làm sao bạn có thể phúc lạc được? Bạn đầy ứ nhiều dục thế, trước
                hết dục phải ra đi đã. Làm sao bạn có thể giống như các thượng đế

                mở hội chính khoảnh khắc này được? Bạn đầy ứ nhiều tham lam,
                đam mê, giận dữ thế, trước hết chúng phải ra đi đã. Thế thì bạn sẽ
                giống như các thượng đế.
                     Đây là cách người lí tưởng được tạo ra, và bởi vì người lí tưởng
                này mà bạn trở nên bị kết án. So sánh bản thân mình với người lí

                tưởng, và bạn sẽ chẳng bao giờ hoàn hảo cả. Điều đó là không thể
                được. Nếu bạn nói, "nếu," thì phúc lạc là không thể được bởi vì cái
                "nếu" đó là gây rối loạn lớn nhất.
                     Nếu bạn nói, "Nếu những điều kiện này được thoả mãn, thì tôi sẽ
                phúc lạc," thế thì những điều kiện này chẳng bao giờ được thoả mãn
                cả. Và thứ hai là, cho dù những điều kiện này có được thoả mãn,
                đến lúc đó bạn sẽ đánh mất chính khả năng mở hội và tận hưởng.

                Và  hơn  nữa,  khi  những  điều  kiện  này  được  thoả  mãn  -  nếu  như
                được, bởi vì chúng không thể nào được thoả mãn đâu - tâm trí bạn
                sẽ tạo ra người lí tưởng thêm nữa.
                     Đây là cách bạn đã bỏ lỡ cuộc sống trong nhiều kiếp rồi. Bạn tạo
                ra người lí tưởng, và thế rồi bạn muốn là người lí tưởng đó; thế rồi
                bạn cảm thấy bị kết án và kém cỏi. Bởi vì tâm trí mơ của mình, thực

                tại của bạn bị kết án; mơ đã quấy nhiễu bạn.
                     Tôi  nói  cho  bạn  chính  điều  đối  lập.  Là  các  thượng  đế  chính
                khoảnh khắc này đi. Cứ để có giận dữ, cứ để có dục, cứ để có tham
                lam - bạn mở hội cuộc sống. Và dần dần bạn sẽ cảm thấy nhiều lễ
                hội hơn, ít giận dữ hơn; nhiều phúc lạc hơn, ít tham lam hơn; nhiều
                vui,  ít  dục  hơn.  Thế  thì  bạn  đã  chạm  tới  đúng  con  đường  rồi.  Nó
                không phải là cái gì khác. Khi một người có thể mở hội cuộc sống

                trong tính toàn bộ của nó, tất cả mọi cái sai đều biến mất. Nhưng
   72   73   74   75   76   77   78   79   80   81   82