Page 73 - Thân Mật - Cội Nguồn Của Hạnh Phúc
P. 73

khắc tiếp không bao giờ tới, thì cũng chẳng có phàn nàn gì? Bạn có
                thể chết một cách vui vẻ bởi vì bạn đã sống một cách vui vẻ.
                     Nhưng rất ít người đã hiểu công việc bên trong của tâm hồn học

                của riêng họ. Thay vì sống, họ bắt đầu bảo vệ. Cùng năng lượng có
                thể đã trở thành bài ca và điệu vũ thì lại trở nên bị dính líu vào việc
                tạo ra nhiều tiền hơn, nhiều quyền hơn, nhiều tham vọng hơn, nhiều
                an ninh hơn. Cùng năng lượng mà có thể đã là hoa đẹp vô cùng của
                tình yêu lại trở thành chỉ là sự cầm tù trong hôn nhân.
                     Hôn nhân là an toàn - theo luật pháp, theo qui ước xã hội, theo ý
                tưởng  riêng  của  bạn  về kính trọng  và điều  mọi  người  sẽ nói.  Mọi
                người đều sợ mọi người khác, cho nên mọi người cứ giả vờ. Tình

                yêu biến mất - nó không ở trong tay bạn. Nó tới như làn gió lướt tới,
                và nó đi như làn gió thoảng qua. Những người tỉnh táo và nhận biết
                nhảy múa cùng làn gió thoảng, thưởng thức nó tới tiềm năng sâu
                nhất của nó, tận hưởng mát mẻ và hương thơm của nó. Và khi nó
                qua đi, họ không buồn và khổ. Nó đã là món quà từ cái không biết.

                Nó có thể tới nữa. Họ chờ đợi - và nó cứ tới đi tới lại mãi. Họ học,
                dần dần, kiên nhẫn sâu sắc và chờ đợi. Nhưng phần lớn con người
                trong nhiều thế kỉ đã làm chính điều đối lập. Sợ rằng làn gió thoảng
                có thể thoát mất, họ đóng mọi cửa ra vào, mọi cửa sổ, mọi khả năng
                rạn nứt mà nó có thể thoát ra. Đây là thu xếp của họ cho an ninh;
                điều này được gọi là hôn nhân. Nhưng bây giờ họ bị choáng - khi tất
                cả các cửa sổ và cửa ra vào đã bị đóng lại, và họ đã bịt kín mọi kẻ

                nứt nhỏ, thay vì có làn gió mát, thơm, tốt lành họ chỉ có không khí
                tanh lợ, chết chóc! Mọi người đều cảm thấy điều đó, nhưng lại cần
                dũng cảm để thừa nhận rằng họ đã phá huỷ mất cái đẹp của làn gió
                bằng việc bắt lấy nó.
                     Trong cuộc sống, không cái gì có thể bị bắt giữ và cầm tù. Người
                ta phải sống trong cởi mở, cho phép tất cả mọi loại kinh nghiệm xảy

                ra, tràn đầy biết ơn khi chúng còn kéo dài. Cảm ơn, nhưng không sợ
                ngày mai. Nếu hôm nay đã mang tới buổi sáng đẹp, mặt trời mọc
                đẹp, tiếng chim hót, hoa lớn, sao phải lo về ngày mai? Bởi vì ngày
                mai sẽ là hôm nay khác. Có thể mặt trời mọc sẽ có mầu sắc khác.
                Có thể chim sẽ đổi giọng hót một chút, có thể sẽ có mây mưa và
                điệu vũ của mưa. Nhưng điều đó có cái đẹp riêng của nó, điều đó có
                nuôi dưỡng riêng của nó.
   68   69   70   71   72   73   74   75   76   77   78