Page 76 - Thân Mật - Cội Nguồn Của Hạnh Phúc
P. 76

Đấm bóng



                     Một chuyện ngụ ngôn của Trang tử:

                     Có một người bị khó chịu bởi thấy cái bóng của mình và không
                bằng  lòng  với  tiếng  bước  chân  của  mình  tới  mức  người  đó  quyết
                định gạt bỏ cả hai điều này.
                     Phương pháp anh ta tìm ra là chạy khỏi chúng, cho nên anh ta
                đứng dậy và chạy, nhưng mọi lầm anh đặt chân xuống, lại có bước
                khác,  trong  khi  cái  bóng  của  anh  ta  vẫn  cứ  bám  sát  theo  anh  ta

                không chút khó khăn nào.
                     Anh ta cho thất bại của mình là do việc mình đã không chạy đủ
                nhanh. Thế là anh ta chạy ngày một nhanh hơn, không dừng lại, cho
                tới cuối cùng chết ngỏm.
                     Anh ta đã không nhận ra rằng nếu anh ta đơn thuần bước vào
                trong bóng râm, cái bóng của anh ta sẽ tan biến, và nếu anh ta ngồi
                xuống và tĩnh lặng, sẽ không còn bước chân nữa.

                     Con người tạo ra lẫn lộn riêng của mình chỉ bởi vì con người cứ
                bác bỏ bản thân mình, kết án bản thân mình, không chấp nhận bản
                thân mình. Thế thì một chuỗi các lẫn lộn, hỗn độn bên trong và khổ
                sở được tạo ra. Sao bạn không chấp nhận bản thân mình như bạn
                đang vậy? Cái gì sai? Toàn thể sự tồn tại chấp nhận bạn như bạn

                đang vậy, nhưng bạn thì không.
                     Bạn có người lí tưởng nào đó để đạt tới. Người lí tưởng đó bao
                giờ cũng trong tương lai - nó phải vậy thôi; không người lí tưởng
                nào có thể trong hiện tại được. Và tương lai chẳng ở đâu cả; nó còn
                chưa được sinh ra. Nhưng bởi vì người lí tưởng này, bạn sống trong
                tương lai - cái không là gì ngoài giấc mơ. Bởi vì người lí tưởng này,
                bạn không thể sống ở đây và bây giờ. Bởi vì người lí tưởng này, bạn
                kết án bản thân mình.

                     Mọi ý thức hệ, mọi lí tưởng đều là kết án bởi vì chúng tạo ra hình
                ảnh trong tâm trí. Và khi bạn so sánh bản thân mình với hình ảnh
                đó, bạn bao giờ cũng cảm thấy rằng cái gì đó đang thiếu, cái gì đó
                đang lỡ. Chẳng cái gì thiếu, và chẳng cái gì lỡ cả. Bạn hoàn hảo
                chừng nào không có khả năng nào của hoàn hảo.

                     Cố hiểu điều này bởi vì chỉ thế thì bạn mới có khả năng hiểu câu
                chuyện ngụ ngôn này của Trang Tử. Nó là một trong những chuyện
   71   72   73   74   75   76   77   78   79   80   81