Page 66 - Thân Mật - Cội Nguồn Của Hạnh Phúc
P. 66

Ananda, người này lại ở đây, người này đang nói cái gì đó. Người
                này là con người của xúc động sâu sắc."
                     Người này nhìn Phật và nói, "Xin tha thứ cho tôi về điều tôi đã

                làm hôm qua."
                     Phật nói, "Tha thứ sao? Nhưng ta không là cùng người mà ông
                đã làm điều đó. Sông Hằng chảy mãi; nó chưa bao giờ là cùng sông
                Hằng đó. Mọi người đều là một dòng sông. Người mà ông đã nhổ
                vào không còn ở đây - ta trông giống người đó thôi, nhưng ta không
                phải là người đó, nhiều điều đã xảy ra trong hai mươi bốn giờ này!
                Dòng sông đã chảy nhiều thế. Cho nên ta không thể tha thứ cho ông
                được bởi vì ta không có bực tức gì với ông cả.

                     "Và ông cũng mới rồi. Ta có thể thấy ông không là cùng người đã
                tới  hôm  qua  bởi  vì  người  đó  đã  giận  dữ  -  người  đó  là  cơn  giận!
                Người  đó  đã  phỉ  nhổ,  trong  khi  ông  đang  lạy  dưới  chân  ta,  chạm
                chân ta - làm sao ông có thể là cùng người đó được? Ông không
                phải  là  cùng  người  đó,  cho  nên  chúng  ta  quên  chuyện  đó  đi.  Hai

                người đó - người nhổ và người bị nhổ - cả hai đều không còn nữa
                rồi. Lại gần đây. Chúng ta nói về cái gì đó khác."
                     Đây là đáp ứng.
                     Phản ứng là từ quá khứ. Nếu bạn phản ứng từ thói quen cũ, từ
                tâm trí, thế thì bạn không đáp ứng đâu. Mang tính đáp ứng là sống
                động  toàn  bộ  trong  khoảnh  khắc  này,  ở  đây  bây  giờ.  Đáp  ứng  là
                hiện tượng đẹp, nó là cuộc sống. Phản ứng là chết, xấu, mục nát; nó

                là cái xác. Chín mươi chín phần trăm thời gian bạn phản ứng và bạn
                gọi nó là đáp ứng. Hiếm khi đáp ứng xảy ra trong cuộc sống của
                bạn; nhưng bất kì khi nào nó xảy ra, bạn đều có thoáng nhìn. Bất kì
                khi nào nó xảy ra, cánh cửa tới cái không biết mở ra.
                     Quay về nhà và nhìn vợ bằng đáp ứng đi, không với phản ứng.
                Tôi nhìn mọi người, họ có thể đã sống với người đàn bà trong ba

                mươi năm, bốn mươi năm, và họ đã thôi nhìn vào cô ấy! Họ biết cô
                ấy là "bà già," người đàn bà già này họ nghĩ là họ biết. Nhưng dòng
                sông cứ chảy mọi lúc. Người đàn bà này không là cùng người đàn
                bà mà họ đã cưới. Đó là hiện tượng quá khứ rồi, người đàn bà đó
                bây giờ không tồn tại ở đâu cả; đây là người đàn bà hoàn toàn mới.
                     Mọi khoảnh khắc bạn đều được sinh ra mới toanh. Mọi khoảnh
                khắc bạn đều chết đi, và mọi khoảnh khắc bạn được sinh ra. Nhưng

                về  sau  bạn  có  nhìn  vào  vợ  mình,  mẹ  mình,  bố  mình,  bạn  mình
   61   62   63   64   65   66   67   68   69   70   71