Page 20 - Can Đảm Biến Thách Thức Thành Sức Mạnh
P. 20

quá nhanh; nó năng động, nó không tĩnh tại. Nó không phải là cái ao
                tù đọng, nó là sông Hằng, nó cứ tuôn chảy. Nó chưa bao giờ là như
                nhau cho hai khoảnh khắc kế tiếp. Cho nên một điều có thể đúng

                vào khoảnh khắc này, và có thể không đúng vào khoảnh khắc tiếp.
                     Thế thì phải làm gì? Điều có thể duy nhất là làm cho mọi người
                nhận biết rằng bản thân họ có thể quyết định được cách đáp ứng
                với cuộc sống thay đổi.
                     Một câu chuyện Thiền:
                     Có hai ngôi chùa, đối kháng nhau. Cả hai vị thầy - họ phải đã là
                những người được gọi là thầy duy nhất, phải th c s  là các sư -
                chống đối lẫn nhau nhiều đến mức họ bảo các tín đồ của mình đừng

                bao giờ ngó sang ngôi chùa kia.
                     Từng sư đều có một chú tiểu phục vụ mình, đi kiếm mọi thứ về
                cho ông ta, làm việc vặt. Sư của chùa thứ nhất bảo với chú tiểu của
                mình,  "Chớ  bao  giờ  nói  với  chú  tiểu  kia  đấy.  Những  người  đó  là
                nguy hiểm."

                     Nhưng trẻ con vẫn cứ là trẻ con. Một hôm chúng gặp nhau trên
                đường, và chú tiểu của ngôi chùa thứ nhất hỏi chú tiểu kia, "Đằng ấy
                đi đâu đấy?"
                     Chú tiểu kia trả lời, "Tới bất kì đâu gió đưa tớ tới." Nó phải đã
                lắng nghe những điều nói về Thiền lớn lao trong chùa; nó nói, "Tới
                bất kì đâu gió đưa tớ tới." Một phát biểu vĩ đại, Đạo thuần khiết.
                     Nhưng  chú  tiểu  thứ  nhất  lại  rất  lúng  túng,  b c  mình,  và  nó  lại

                không thể tìm được cách trả lời chú tiểu kia. Thất vọng, tức giận, và
                cũng thấy mặc cảm... "Thầy mình đã dặn đừng có nói với những kẻ
                này. Những người này th c s  nguy hiểm. Bây giờ, đây là loại câu
                trả lời gì? Nó làm bẽ mặt mình."
                     Nó đi tới thầy nó và kể với thầy điều đã xảy ra: "Con rất ân hận là
                con đã nói với nó. Thầy đúng lắm, những người đó thật là kì lạ. Đây

                là loại câu trả lời gì vậy? Con đã hỏi nó, 'Đằng ấy đi đâu đấy?' - một
                câu hỏi đơn giản, chính thức - và con biết nó cũng đi ra chợ, cũng
                như con đi ra chợ. Nhưng nó lại nói, 'Tới bất kì chỗ nào gió đưa tớ
                tới.'"
                     Thầy nói, "Ta đã dặn con rồi, mà con không chịu nghe. Bây giờ
                nghe đây, ngày mai, con đứng ở cùng chỗ đó lần nữa đi. Khi nó tới,
                hỏi nó, 'Đằng ấy đi đâu đấy?' và nó sẽ nói, 'Tới bất kì đâu gió đưa tớ

                tới.' Thế thì con cũng triết lí thêm một chút nữa. Nói, 'Nếu đằng ấy
   15   16   17   18   19   20   21   22   23   24   25