Page 135 - Đặc san HNLTKG 2019
P. 135

Người Đưa Thư Đã Đi Qua








































                                                                những  căn  nhà  thường  đóng  cửa  im  ỉm  vốn
                             hà  tôi  ở  lưng  chừng  một  con   không gợi được chút nào niềm thân mật.
                             dốc. Con dốc là cái   ư n  mình
                             nấn  níu  của  dãy  núi  chạy  đùa   Mỗi buổi sáng, khoảng 10g, người đưa thư đi
                             xuống  từ  hư ng  bắc,  t i  giữa   qua…
                             đảo  bỗng  khựng  ngang,    i  cố
                             t ườn  về  phía  con  sông  nư c   Ở mấy cái xứ tân tiến này, nghề đưa thư không
              chảy xiết sau mấy dặm  ừng thưa. Những ngày       hẳn là một nghề hạ bạc. Mà không chừng v i tổ
              t ở gió, hơi nư c ẩm lu n qua các  ặng cây cổ     chức nghiệp đoàn, họ còn sư ng hơn nhiều lần
              thụ, thổi thốc vô mặt mũi cái mùi thảo dã của     những nghề khác. Không phải là cái hình ảnh
              đ ng  cỏ  phía  bắc.  Những  cơn  gió  thổi  chừng   gầy còm, hốc hác, thui thủi …
              không biết mệt, kéo ghịt người đi bộ lại từng
              bư c. Áo choàng thả lỏng kêu phần phật, người     Không. Ở đâu không biết, ch  ở đây, họ h ng
              đi lầm lũi giành từng thư c đường lên. Cái hoạt   hào tươi tắn, khỏe mạnh …
              cảnh đó diễn  a hằng ngày t ư c mắt tôi, s m
              t ưa chiều tối, từ hạ sang đông.  Không vậy mà    Vậy mà sao, t ong tôi, hình ảnh người đưa thư
              nhiều người vẫn cố t ánh. Dễ chừng nếu không      vẫn  phảng  phất  một  vẻ  gì  đó  lãng  đãng   ất
              có  gì  hệ  t ọng,  hẵn  họ  đã      sang  ngõ  khác.   phong sương.
              Nhưng  có  một  người  không  thể  t ánh,  nắng
              mưa kể cả tuyết giá, ông ta vẫn lầm lì lội bộ lên   Có  phải  vì  t ong  cái  túi  đeo  vai  của  họ  đang
              cái đoạn đường quái ác đó. Người đưa thư  của     căng ph ng gió bụi của đường xa còn bám đầy
              xóm tôi. Bộ đ ng phục màu xanh biển và chiếc      những phong thư kín chữ, gói ghém những thao
              túi  xách  t ì  một  bên  vai  vẫn  là  cái  nét  quen   thức nh , những nỗi niềm mong. Những người
              thuộc duy nhất của một khu gia cư mà              đưa  thư  đó  đang  làm  cái  việc  nối  lại  những





              Hội Ngộ Liên Trường Kiên Giang 2019                                                                                              Trang 132
   130   131   132   133   134   135   136   137   138   139   140