Page 2 - 40 NĂM NGÀY NHÀ GIÁO VIỆT NAM
P. 2
“Ước muốn ngày nào ôm ấp trong tim, mai đây là
cô giáo. Kìa đôi mắt tròn xinh, kìa đàn em thơ ngây,
hôm nay em đứng đây trong niềm mơ ước lớn…”.
Tôi đã bắt đầu nghề giáo của mình bằng một ước mơ xanh
thuở ấu thơ. Đúng như lời bài hát mà tôi rất thích nghêu ngao
ngày học sư phạm.
Ngày đầu tiên tôi cắp sách đến trường, tôi không khóc vì có một cô giáo trẻ,
dáng người tầm thước đậm đà, mái tóc lúc nào cũng được búi gọn phía sau đầu,
khuôn mặt cô hiền hậu đón tôi với nụ cười tươi rói, thân thiện. Hàng ngày cô mặc
giản dị với chiếc áo hoa và quần đen mà sao tôi vẫn thấy cô đẹp thế, như có ánh
hào quang xung quanh cô tỏa ra hút lấy tôi vậy. Và tôi bắt đầu hành trình “a, b, c”
nhẹ nhàng, đáng yêu như thế. Hàng ngày tôi thích đi học, tôi thích ê a đánh vần
cùng các bạn, tôi thích những con số và chơi với chúng qua tính cộng trừ.
Với tôi, thời ấu thơ đúng là “mỗi ngày đến trường là một ngày vui”. Và tôi
cũng bắt đầu ước mơ làm cô giáo từ lúc còn bé tí thế. Ước mơ ấy theo tôi lên lớp
2, 3, 4, 5, rồi cấp 2, cấp 3 khi mà mỗi năm tôi lại gặp những thầy cô giáo vô cùng
đáng yêu. Tôi phải dùng từ “đáng yêu”. Bởi trong mắt tôi: thầy cô đúng như cha
mẹ, tôi học với một sự ngưỡng mộ sâu sắc, tôi tập trung cao độ, chăm chú vào
từng lời cô giảng, nhìn và nhớ từng cử chỉ điệu bộ. Tôi ngưỡng mộ và cứ thắc mắc
trong đầu: “Sao thầy cô hay thế! Dạy hết tiết này qua tiết khác, lớp này sang lớp
khác mà không cần sách vở, giáo án gì cả”. Tôi muốn biết bí mật đó. Và tôi nhớ:
cô giáo tôi đứng đó - trên bục giảng - trong lớp học còn thủng mái chưa kịp sửa
sau trận bão, bàn ghế thì ọp ẹp, bảng đen được kê trên một cái bàn đôi dài bị hỏng,
ngày nào cũng được lau bằng lá khoai lang chúng tôi bứt ngoài đám ruộng ngày
trước cổng trường…vậy mà thầy cô viết nét phần lên đó rõ đến lạ kì. Và tôi yêu
nghề giáo, yêu đến nỗi lên lớp 6, vào những buổi chiều không phải đi học, tôi lại
gọi lũ bạn đến nhà chơi trò “Cô giáo”. Tất nhiên: tôi là cô giáo. Bảng là cánh cửa