Page 3 - 40 NĂM NGÀY NHÀ GIÁO VIỆT NAM
P. 3
phòng ngủ của tôi được che bằng những tấm bìa carton của Nga thời ấy, cái phòng
ngang quay ra khoảng sân rộng trước nhà, khi dạy tôi đóng cửa lại, học sinh của
tôi ngồi bệt dưới nền sân nhìn lên bảng. Và tôi bắt đầu những bài dạy đầu tiên của
mình cho lũ bạn. Tôi dạy tất cả các môn, từ toán, văn, lý, sinh và thậm chí cả tiếng
Nga – thứ tiếng mà tôi mới bắt đầu được tiếp cận và bập bẹ vài tiếng chào hỏi,
xưng ngôi, quy tắc về giống cái, giống đực… đến khi lên lớp 8 tôi được học tiếng
Anh, và tôi lại lôi những gì học được và nhớ ra để ôn lại bài cho “học sinh” của
mình và cứ thế mỗi giờ dạy trong đầu tôi là hình ảnh các cô chạy ngang qua đầu.
Tôi bắt chước những lời giảng nhẹ nhàng, những cử chỉ âu yếm động viên khi có
bạn không hiểu bài, tôi kiên nhẫn giảng lại cho đến khi bạn hiểu, là những nụ cười
tươi khi “học sinh” làm tốt, nghe lời. Tôi bắt chước các cô cả “thần thái”, điệu bộ
tay, chân. Và chúng tôi còn có cả những giờ giải lao “cô - trò” chia nhau từng cái
kẹo nhỏ. Thậm chí những hôm các bạn không sang học được, tôi lôi những cái gối
xếp ra làm học sinh và lại say sưa với những bài giảng của mình.
Ước mơ ấy cứ ngày một lớn lên, cháy bỏng, nung nấu trong tôi nhiều năm
sau này nữa. Không biết tôi có phải là người may mắn không nhưng cả quãng đời
học sinh của tôi luôn được gặp, học và sau này làm việc với những thầy cô giáo
hiền hậu, thương học sinh như con, đặc biệt rất nhẹ nhàng với học trò. Đến lúc
chọn trường nghề, từ trung cấp, cao đẳng đến đại học tôi chỉ thi sư phạm, 23 năm
trước, tôi kiên trì chinh phục ước mơ của mình sau 2 lần thi, dù sau lần thứ nhất
thất bại, bố mẹ có khuyên răn, thậm chí đã tìm cho tôi một trường kĩ thuật. Nhưng
cuối cùng tôi lại trở về với ngôi trường sư phạm, nơi đào tạo ra tôi của bây giờ.
Tôi đã đứng trên bục
giảng 19 năm rồi. Và trong
tôi, mỗi ngày lên lớp vẫn là
ngày vui, trước mỗi tiết dạy
tôi vẫn háo hức, thấy mới
mẻ như những tiết dạy ngày
thơ bé dạy cho lũ bạn. Đã