Page 9 - 40 NĂM NGÀY NHÀ GIÁO VIỆT NAM
P. 9
̀
̀
Nhà giáo không phải là nghề mà bất cứ ai cũng Những người lái đò thâm lặng đã ươm mâm cho bao
̀
̀
̀
́
có thể làm được. Đó là công việc cần có tình thê hệ học trò những mâm xanh thi thức. Rôi mâm
́
́
́
thương, lòng kiên nhẫn, nhiệt huyết và cả sự xanh ây lại nảy nở, dạt dào nhựa sông, lửa thăp sang
đồng cảm vô bờ đối với học trò. Một nhà giáo, cho những ước mơ, ý chí và nghị lực trong chính họ.
không chỉ đơn thuần là người dạy chữ nghĩa, Từ những ngày bé thơ với những bài học đơn giản,
́
truyền đạt kiến thức mà còn phải là người thấu những phép toán xòe bàn tay ra đêm và khi đã lớn
́
hơn chút nữa thì kiên thức cùng ta cao thêm, dày
tình đạt lí, biết dùng trái tim và lòng bao dung để thêm. Mâm xanh tri thức ây là những hiểu biêt vê ̀
́
̀
́
uốn nắn những mầm non khôn lớn. Bởi thế cho thê giới nội tâm sâu săc của con người, vê những
́
̀
́
́
́
nên người ta nói: nghề giáo thiêng liêng nhất, triêt lý trong cuộc sông muôn màu, cách cảm thụ
́
̀
khó khăn nhất và cũng đáng quý nhất. Thầy cô cái đẹp chân - thiện - my, bôi đăp cho học sinh hạt
̃
́
̀
đã dìu dắt học trò từ những năm đầu tiên của giông đẹp trong tâm hôn để có thể phát triển cao
̀
̀
̃
cuộc đời đi học. Thầy cô đã chắp cánh ước mơ, hơn vê trí tuệ. Để rôi những cánh chim nhỏ se đủ
̃
hoài bão tươi đẹp về tương lai, những giấc mơ bản lĩnh, khát vọng để giang rộng đôi cánh vùng vây
́
́
về sự thành đạt, về công danh, sự nghiệp và cả khăp năm châu bôn biển. Nhưng dù có đi ra sông
̃
̀
̀
niềm tin mãnh liệt vào cuộc sống. Đã có ai đó dài, biển rộng các em vân nhớ vê cô thây, nơi đã
́
gieo cho các em những phù sa tri thức thanh khiêt,
nói rằng: “Nghề giáo như nghề chèo đò, phải ngọt lành.
đưa những con đò đến được bờ bên kia.’’ Thật
̀
̀
đúng như vậy. Để làm tròn sứ mệnh cao cả của Mặt trời mọc rôi lại lặn, mặt trăng tròn rôi lại
́
̀
mình, “người đưa đò’’ phải cố gắng giữ làm sao khuyêt nhưng ánh sáng mà thây cô rọi vào se còn
̃
̃
cho đò được vững chắc. Mà có ai biết được rằng, lan tỏa mãi trong cuộc đời của môi học sinh.
́
́
̀
trong suốt chặng đường ấy, họ phải vượt qua Nêu ngày mai trái đât không cô thây
́
bao nhiêu gian nan vất vả. Và cứ thế, cứ thế, Phân chỉ còn đời bụi
thầy cô đã dành cả cuộc đời để dạy dỗ cho tất Bảng chỉ còn đời gô ̃ ́
cả những đứa con thân yêu của họ, không quản Hướng dương mọc chôn xa vời
Đò ơi - ai chở lên Trời tìm Sao
khó khăn, mệt mỏi.
Trang 18