Page 13 - index
P. 13
vót, nhìn về hướng chồng đi. Mây đen kéo đầy trời. Gió rít lên
từng hồi qua khe đá. Mưa như trút nước. Chớp lòe khắp núi.
Nàng vẫn bế con đứng trơ trơ, đăm đăm nhìn về hướng chồng
đi. Toàn thân quả núi rung chuyển dưới những luồng sét dọc
ngang. Mưa mỗi lúc một to. Nàng Tô Thị vẫn bế con đứng trơ
trơ trên mỏm đá cao chót vót.
Sáng hôm sau, mưa tạnh, gió yên, mặt trời tỏa ánh sáng
xuống núi rừng. Nàng Tô Thị bế con đã hóa đá tự bao giờ. Người
dân trong vùng gọi đấy là hòn Vọng Phu. Và câu chuyện sự tích
hòn Vọng Phu được ra đời từ đó.
VII. TẤM CÁM ( Bản gốc )
Ngày xửa ngày xưa, có hai chị em cùng cha khác mẹ, gần
trạc tuổi nhau. Tấm là con vợ cả. Cám là con vợ lẻ. Mẹ Tấm
mất từ hồi Tấm còn bé, mấy năm sau đó cha Tấm cũng qua
đời. Tấm ở với dì ghẻ là mẹ Cám. Mụ dì ghẻ này rất cay
nghiệt. Ngày qua ngày bà ta bắt Tấm phải làm hết việc nhà
cho đến mọi việc nặng nhọc: hết chăn trâu, cắt cỏ, gánh nước,
đến thái khoai, vớt bèo, ban đêm lại còn xay lúa giã gạo mà
không hết việc. Trong khi đó Cám được mẹ nuông chiều, suốt
ngày rong chơi, không phải làm việc nặng.
Hôm nọ, bà ta đưa cho hai chị em mỗi người một cái giỏ bảo
ra đồng xúc tép, và nói:
- Hễ đứa nào bắt được đầy giỏ tép thì ta sẽ thưởng cho một
cái yếm đỏ.