Page 18 - index
P. 18
Thì chúng nó sẽ không ăn của con đâu."
Bụt vừa dứt lời, ở trên không có một đàn chim sẻ đáp xuống
sân nhặt thóc ra một bên, gạo ra một bên. Chúng lăng xăng
ríu rít, chỉ trong chốc lát đã nhặt xong, không vơi một hạt nào.
Nhưng khi gạo đã nhặt xong, bầy chim sẻ bay đi rồi, Tấm lại
nức nở khóc. Bụt lại hiện lên bảo:
– Nguyên do vì sao con lại khóc?
– Dạ nhìn con rách rưới quá, sợ rằng người ta không cho con vào
xem hội.
– Con hãy đào những cái lọ xương bống đã chôn ngày trước lên
thì sẽ có đủ những thứ con cần để con đi trẩy hội.
Tấm vâng lời, đi đào các lọ lên. Tấm đào lọ thứ nhất thấy
toàn quần áo đẹp, lọ thứ hai lấy ra được một đôi hài thêu hoa, lọ
thứ ba thì thấy có một con ngựa bé tí, nhưng vừa đặt con ngựa
xuống đất bỗng chốc nó đã hí vang lên và biến thành ngựa
thật. Đào đến lọ cuối cùng thì Tấm lấy ra được một bộ yên
cương xinh xắn.
Tấm mừng quá vội tắm rửa rồi mặc quần áo mới vào. Trong
phút chốc Tấm trở nên xinh đẹp, cưỡi lên lưng ngựa phóng
như bay đến kinh thành. Nhưng khi ngựa phi qua một cây
cầu đá để vào thành, chiếc hài của Tấm bỗng tuột khỏi chân rơi