Page 14 - index
P. 14
Tấm vốn chăm chỉ và quen mò cua bắt ốc nên chỉ một buổi
là bắt được đầy giỏ vừa cá, vừa tôm, vừa tép. Cám thì đủng
đỉnh lội chơi hết ruộng nọ đến ruộng kia, mãi đến chiều vẫn
không được gì, thấy giỏ của Tấm đã đầy, Cám nghĩ ra một kế
liền bảo chị:
Chị Tấm ơi, chị Tấm! Đầu chị lấm bùn hết rồi kìa, chị mau
đi hụp cho sâu gội đầu sạch sẽ, kẻo về mẹ mắng.
Tấm thật thà, tin là thật, bèn xuống ao lội ra chỗ sâu tắm
gội. Cám thừa dịp trút hết tôm tép của Tấm vào giỏ của mình
rồi ba chân bốn cẳng chạy về nhà trước. Tấm gội đầu xong, bước
lên bờ thì thấy chỉ còn giỏ không, không dám về nhà vì sợ dì
mắng, Tấm ngã quỵ xuống đất ngồi bưng mặt khóc nức nở.
Nghe tiếng khóc của Tấm, Bụt liền hiện lên hỏi:
- Vì sao con khóc?
Tấm kể lại hết sự tình cho Bụt nghe, Bụt bảo:
– Thôi con hãy nín đi! Con thử nhìn vào trong giỏ xem còn
gì nữa không?
Tấm nhìn vào giỏ rồi nói:
– Dạ chỉ còn một con cá bống.
Bụt dặn dò Tấm:
– Con đem con cá bống ấy về thả xuống giếng mà nuôi. Mỗi
bữa, con mang cho bống một ít cơm. Mỗi lần cho ăn con nhớ
gọithế này:
"Bống bống bang bang
Lên ăn cơm vàng cơm bạc nhà ta