Page 26 - Khéo Ăn Nói Sẽ Có Được Thiên Hạ
P. 26
Để bày tỏ sự cảm ơn, đáng lẽ chỉ nên nói đến đây. Nhưng sau đó,
người cán bộ cảm thấy tự ti khi thấy người đồng nghiệp còn lại nhận
được nhiều lời khen, ông tiếp tục phát biểu: “Nói đến nhân viên ưu
tú, rất tiếc, tôi chưa từng một lần…”. Nói đến đây, một cán bộ trẻ tuổi
ngồi phía đối diện, người thường ngày vốn không hợp với ông đã
cướp lời: “Không, đó là do lỗi của cháu chứ không phải do chú làm
việc không tốt, chúng cháu chưa bao giờ nhắc đến tên chú.” Câu tự
trách này của người cán bộ trẻ đã khiến các đồng nghiệp nhìn vị cán
bộ già sắp về hưu bằng ánh mắt thương cảm. Bỗng chốc, không khí
trong hội trường chùng xuống.
Trước tình huống này, một vị lãnh đạo đã quyết định sẽ phá tan
bầu không khí căng thẳng. Vào thời điểm đó, ông nên tránh nói đến
chủ đề nhạy cảm về nhân viên ưu tú mà nên nói tới những chủ đề
khác. Tuy nhiên, vị lãnh đạo lại lập tức động viên người cán bộ sắp về
hưu, nói ông không nên quá để ý tới vấn đề ưu tú hay không, bởi
không đạt được danh hiệu không phải do thiếu năng lực, mà quan
trọng là thực tế công việc... Vị lãnh đạo đã nhắc lại và nhấn mạnh vào
vấn đề mà nhẽ ra không nên nói đến nữa, khiến cho không khí trong
hội trường đã căng thẳng lại càng trở nên căng thẳng hơn.
Câu chuyện trên đây là một ví dụ điển hình cho việc nói mà không
chú ý tới hoàn cảnh xung quanh, tất cả các nhân vật đều không biết
cách nói. Do đó, khi nói chuyện, nhất định phải chú ý tới hoành cảnh
và cách thức, một câu nói sai, một câu đỡ lời không đúng sẽ gây ra
càng nhiều mâu thuẫn.