Page 53 - Tuyển Tập Truyện Ngắn Hay Việt Nam Dành Cho Thiếu Nhi Tập 1
P. 53

ba tôi rồi ra về. Cụ đi chậm rãi thẳng ra ngõ, trong tay
           không gậy dò đường. Cứ nhiều lần như vậy, tôi biết hai
           bàn chân cụ không bao giờ vấp khúc cây, hòn đá. Tuy
           vậy, tôi vẫn đi theo bên cụ để rủi có gì thì cầm tay dắt

           cụ đi. Đi bên cụ, nhiều lúc tôi muốn nghe cụ nói một
           chuyện gì đó nhưng cụ vẫn im lặng, cái im lặng vắng
           ngắt. Mỗi lần cụ đi khuất, tôi đứng nhìn theo lại nhớ
           những gì cha tôi nói về cụ. Cụ Sắn mù từ ngày lọt lòng
           mẹ. Nhưng từ khi biết đi, cụ không bao giờ để ngã bởi
           một hòn sỏi nhỏ nào. Cho đến lớn, ngõ nào cụ cũng
           biết, cũng thuộc. Người mù từ trong bụng mẹ có con
           mắt bên trong mà, cha tôi thường nói như vậy. Con mắt
           đó đã nuôi sống cụ bằng cái nghề vẽ mắt thuyền cho cả

           mấy xóm biển Ô Quắn từ hồi cụ mười hai tuổi.
             Biết cụ Hai Sắn vẽ mắt thuyền đã lâu nhưng tôi chưa
           một lần xem cụ vẽ bao giờ. Vì vậy, có lúc tôi không tin
           cụ Sắn vẽ được. Và nhiều lần tôi ao ước được tận mắt
           thấy cụ cầm bút vẽ. Ước ao ấy của tôi đã đến thật.

             Hôm ấy, mới sáng sớm, cha tôi bảo trưa nay tôi đi với
           cụ Hai Sắn ra cồn để giúp cụ và xem cụ vẽ mắt thuyền
           cho mùa cá tháng bảy tới. Đến nhà, tôi thấy cụ ngồi
           xếp bằng tròn bên tấm ván gỗ có nhiều mọt đục lỗ đỗ.
           Hình như cụ vừa tắm xong nên mái tóc còn ướt sũng.
           Tôi đi thật nhẹ, vậy mà cụ biết, cụ bảo chờ cụ một chút

           rồi cụ chỉ tôi xách giúp ba lon dầu, một lon dầu trộn với
           vôi dẻo trắng, một lon dầu đã pha màu đỏ tươi. Cụ Sắn
           ôm trong tay một gói bọc bằng vải đỏ điều, tôi đoán là




                                     52
   48   49   50   51   52   53   54   55   56   57   58