Page 54 - CHT ngoại truyện
P. 54

ăm 1993, thầy Lê Đình Tuấn lần đầu tiên
                            Nvề trường Năng khiếu Hà Tĩnh, được phân
                     HÀNH ĐỘNG TẬP THỂ
                     HÀNH ĐỘNG TẬP THỂ
                         công chủ nhiệm lớp Văn khóa 3 chúng tôi. Từ
                         chỗ quen với phong cách cô Lương Bích Liên,
                         nhẹ  nhàng,  tình  cảm,  lớp  tôi  mới  đầu  rất
                         khó khăn để thích nghi phong cách của thầy.
                         Chúng  tôi  đặt  cho  thầy  đủ  thứ  biệt  danh,
                         răng thầy hơi hô nên gọi là Ngài Hô-rô-nê
                         Tuấn, sau một đứa bảo thêm đơ vào cho nó quý
                         xờ tộc như tên của Balzac, và chốt hạ cuối
                         cùng là thành Mr.Zenda Horone de LeDinhTuan.
                         Bọn tôi phân tích thêm đây là cái tên phản
                         ánh  được  làn  da  rám  nắng  và  hàm  răng  mưa
                         không ướt đến cằm của thầy, lại làm nổi bật
                         được sự cao sang của dòng họ, hi hi. Mỗi lần
                         thầy bước vào lớp, nhất là về mùa đông lạnh
                         thầy mặc cái áo phao cũ dài quá đầu gối, đi
                         đôi ủng màu đen, một mũ len màu cháo lòng
                         trùm trên đầu nữa, ôi thôi, bọn tôi hay nói
                         nhỏ với nhau sau lưng thầy, nhìn theo cặp
                         mắt bình dân thì thầy giống cái bánh mỳ đặc
                         ruột béo bụng, mà dưới cái nhìn nghệ thuật
                         thì giống hình tượng người trong bao của Sê
                         khốp. Tuy nhiên thầy không bao giờ biết điều
                         này  đâu,  cho  đến  khi  thầy  đọc  cuốn  ngoại
                         truyện này, hi hi. Thầy có giận cũng lỡ rồi,
                         nếu bây giờ được trở lại quá khứ, bọn tôi
                         nhất định sẽ đặt cho thầy cái biệt danh mĩ
                         miều hơn.

                                Dần dần qua lớp 10, chúng tôi bắt đầu
                         quen với phong cách dạy của thầy và thật sự
                         bị hấp dẫn. Thầy lên lớp không bao giờ cần
                         giáo án, cũng chẳng thấy thầy đưa thêm cuốn
                         tài liệu nào để đọc cho chúng tôi chép. Cách
                         thầy cảm nhận về một tác phẩm rất riêng và
                         độc  đáo,  không  theo  motip,  khuôn  mẫu  nào,
                         phóng túng, ấn tượng và đầy sáng tạo. Ở mỗi
                                             52
   49   50   51   52   53   54   55   56   57   58   59