Page 57 - CHT ngoại truyện
P. 57
nói chiều ni kiểm tra bài viết. Ôi viết chi viết lắm, mới
viết tuần trước đó, lại viết à. Mấy đứa nhác viết mè nheo
thầy suốt cả buổi sáng nói hoãn sang bữa khác thầy ơi.
Mỗi đứa một giọng, đứa thì dụ dỗ, thương lượng, đứa thì
giải thích, thanh minh, đứa thì phỉnh nịnh, trì hoãn…Thầy
cứ khăng khăng nói không là không, viết là viết, không
nói nhiều. Ghê. Thế rồi, thầy vừa đi ra khỏi lớp, cả bọn
hè nhau, nói chiều ni bỏ học tập thể bây nha, một đứa to
mồm nói không đứa nào được đi học chiều nay, đứa nào đi
đứa ấy làm con cún, bị tách ra khỏi đồng loại con người
11V, không nói nhiều. Ghê.
Chiều hôm ấy, bọn nội trú chúng nó không hề lên
lớp thật luôn, chỉ có bọn tôi, mấy đứa ở ngoại trú, vẫn
đạp xe đến trường, nhưng đứng nấp nấp, rình rình ở ngoài
cổng trường dưới mấy gốc cây trước cổng nhà ông Ký chủ
tịch để nhìn lên tầng 3, định xem thầy lên lớp như thế
nào. Cuối cùng giây phút mệnh hệ đã đến. Đồng hồ điểm 2h
chiều, trống điểm sáu tiếng nghe dồn dồn như tiếng tim
đập trong lồng ngực. Cả bọn từ dưới gốc cây nhà ông Ký
nín thở nhìn lên, dõi theo bước chân thầy đi dọc hành
lang tầng 3 đi vào cửa lớp 11V. Thầy mất hút trong vòng
khoảng mấy phút, rồi đi ra cửa lớp, cúi xuống nhìn đồng
hồ rồi lại nhìn vào căn phòng trống không không có một
ai. Không ai dám nhìn kĩ gương mặt thầy lúc ấy, một phần
vì hơi xa nhưng chủ yếu là vì sợ, không dám đối diện với
sự thật là bản thân mình vừa làm một chuyện tày đình quá,
không tin được đây lại là chuyện có thật xẩy ra ở trường
Năng khiếu Tỉnh, chủ yếu toàn con ngoan trò giỏi mà ri
đây. Thầy chắc là buồn lắm đây, ôi chắc là suốt cuộc đời
đi dạy chưa bao giờ gặp cảnh tượng như thế. Một nỗi ân
hận bỗng dưng trào lên, ngập tràn trong tâm trí. Không
đứa nào nói thêm câu chi nữa, mặt cả bọn ủ rũ như thất
tình tập thể, mất hết vẻ hung hăng lúc sáng. Thế rồi từng
bước chân lặng thầm về trên con phố xa vắng tanh, mỗi đứa
đi mỗi ngả, cũng ngổn ngang như lòng…
Tối hôm đó, mấy đứa đầu têu vụ bỏ học, có cả lớp
55