Page 56 - CHT ngoại truyện
P. 56
đứa nữa, khi thì nghịch như con trai, khi thì mơ mơ mộng
mộng, gọi là bọn Nửa Mùa, he he. Bọn tôi nhớ có một lần,
cũng giờ ra chơi, bọn Nửa Mùa ngồi rảnh không biết làm
gì, sách không có mà đọc, giai không có mà ngắm, nói thôi
bây ơi ta thử làm tuyết đi. Hồi đó đang xem bộ phim Ngôi
nhà nhỏ trên thảo nguyên có mấy cảnh tuyết rơi vừa kì thú
vừa lãng mạn, không có tuyết thật ta chơi tuyết giả thử
xem sao. Nói rồi, cả bọn lấy vở ra, roạc roạc, ngay lập
tức mỗi đứa xé được một ôm giấy vụn trắng, rồi hò nhau
ra lan can, chỗ giao nhau của hai trường, hô 123 và tung
xuống. Trời ơi, một cảnh tượng đẹp miên man lạ lẫm chưa
từng diễn ra trong lịch sử hai trường, giấy trắng vụn
theo gió bay lả tả từ tầng 3 xuống, một số đọng lại ở
cành cây nhẹ như những bông hoa tuyết, một số bay xuống
tầng một, đậu lên tóc lên vai áo của các anh chị trường
Phan đang đi bộ, lúc ấy nhìn lên không biết là đang ngỡ
ngàng thán phục hay đang lầm bầm chửi thầm mấy đứa nhất
quỷ nhì ma trường bạn, hi hi.
Và thế rồi, trong lúc cả bọn đang mơ màng tưởng
tượng cảnh tuyết rơi mùa hè như trong phim Hàn Quốc, mắt
lim dim, hít hà như kiểu giá băng tràn mọi nẻo trong thơ
Xuân Diệu, thì bỗng một tiếng quát vang lên sau lưng,
dừng cái trò này lại ngay, con gái con gớm chi mà nghịch
ngợm quá đáng, thầy chủ nhiệm mô rồi, hạ hạnh kiểm ngay
cho tôi… Ôi thôi thôi, là giọng thầy Hiệu trưởng Nguyễn
Đăng Ái, mặt thầy đỏ bừng, thầy tức giận thật sự, giọng
nói thầy uy lực lắm, bọn tôi chạy như bay vào lớp, ngồi
trong lớp run như cầy sấy, he he. Cũng không nhớ sau đó
có đứa nào bị thầy Tuấn hạ hạnh kiểm không, nhưng hình
như không, cứ hành động tập thể như thế thầy chủ nhiệm
làm sao truy cứu được, he he.
Hành động tập thể của bọn tôi không dừng lại ở đó,
hành động “kinh thiên động địa” đáng nhớ nhất của đời học
sinh không bao giờ quên chính là một lần bỏ học tập thể
mà lại bỏ học giờ Văn, môn chuyên mới gớm chứ. Lần ấy lúc
còn học lớp 11, có lịch học buổi chiều, buổi sáng thầy
54