Page 60 - CHT ngoại truyện
P. 60
không sợ khó, không biết mệt. Có
lẽ vì thế, tôi vẫn còn ghi nhớ
rất nhiều kỷ niệm về thầy.
Nhớ hình ảnh thầy bước vào lớp
nhanh nhẹn, mạnh mẽ. Nhớ những
dòng chữ phấn trắng nét đơn giản,
mạch lạc thầy viết trên bảng
đen. Nhớ vóc dáng thầy rắn rỏi.
Nhớ rằng, thầy cười không nhiều,
nhưng kể cả khi không cười thầy
cũng rất hiền. Khi thầy cười,
cảm giác thầy mang tới cho học
sinh là sự yên lòng. Đó, hẳn
nhiên là nụ cười độ lượng, thấu
hiểu và bao dung. Vì nụ cười đó
của thầy, phần lớn học sinh trong lớp dù không học tốt môn Toán,
nhưng không ai vì thế mà cảm thấy lo lắng trong giờ học Toán.
Có một giờ học Toán mà đã nhiều năm trôi qua, các bạn trong lớp,
kể cả các bạn trực tiếp liên quan đến câu chuyện tôi sắp kể có thể
đã quên, nhưng tôi thì chưa bao giờ quên.
Đó là một giờ học Toán của dịp 20/11. Ngày đó, chúng tôi mua tặng
thầy một cuốn sổ tay. Học trò thời chúng tôi tặng quà thầy cô dịp
20/11 chỉ là chiếc nón lá, cuốn sổ, chiếc khăn mùi soa… nhẹ nhàng,
đơn sơ. Giờ học hôm ấy có phần khác biệt vì chúng tôi có xin thầy
một chút thời gian để gửi đến thầy lời chúc mừng. Bữa đó thầy cười
rất nhiều, thực sự rất vui. Sau khi nhận quà, cảm ơn học sinh xong,
thầy bảo: Thầy mong cả lớp đồng ý, thầy sẽ tặng món quà này cho
người bạn học giỏi Toán nhất trong lớp. Cả lớp đương nhiên rất phấn
khích. Người được thầy tặng món quà đó là bạn Trà Giang. Tôi ngồi
cạnh nàng ta, thấy rõ nàng ta rất bất ngờ, hạnh phúc và xúc động.
Khi đó, tôi tự nhủ mình sẽ cố gắng học tốt môn Toán hơn, tôi ước
rằng, trong một dịp tương tự, tôi sẽ là người được nhận món quà của
thầy.
58