Page 63 - CHT ngoại truyện
P. 63
bài tập, là học trò huyện đến nội trú đang nhớ mẹ thầy lắm
phải không... những đứa trẻ non nớt, tự ti như chúng tôi lúc
đó thật không biết trong ánh mắt thầy đang nói điều gì, nhưng
ai ai cũng đều cảm nhận được sự ấm áp, cảm thương... Lắm lúc
để xua tan ánh buồn thương đang ngưng đọng trên đôi mắt, Thầy
lớn giọng hỏi vờ như trách mắng “ả Hoa ả Thạch chi mà sáng
ni sây lời rứa?!” rồi cả lớp cười rồ, thầy cũng cười theo,
nụ cười méo mó hằn in mãi theo chúng tôi suốt cả cuộc đời...
Thầy thường đi đến trường bằng chiếc xe đạp nam, giắt cuốn
sổ giáo án sau gác ba ga, mặc chiếc áo vest cũ màu ghi xám.
Thi thoảng thầy lại riết một hơi thuốc lào, những làn khói
trắng nhả đều chầm chậm, bình thản lặng lẽ như cuộc đời, như
tính cách con người Thầy. Giọng nói thầy cũng vậy khiêm nhẫn,
kiêu tôn của một nhà giáo nghèo đúng nghĩa! Trước những kỳ
thi từng tốp học trò chia nhau đến nhà thầy học, dưới mái chái
trước hiên, lớp học đơn sơ, thầy trò say sưa ôn luyện mặc cho
mưa vẫn rơi rả rích, gió vẫn rít bên hông. Những bữa không
kịp ăn cô mang cả rổ khoai cho học trò chống đói. Mãi đến tận
bây giờ chúng con vẫn nợ thầy cô tình thương, nhiều bạn còn
chưa đóng cả tiền học phí.
Edouard Herriot - một danh nhân Pháp nói rằng “Văn hoá là
thứ còn lại khi người ta đã quên đi tất cả”. Con không biết
gọi cảm xúc đó là gì nhưng sau rất nhiều thứ đã mất đi, nhạt
nhoà theo thời gian tình cảm, ấn tượng, hình ảnh về Thầy vẫn
còn rưng rưng đọng lại ...
Ngày thầy nằm xuống, trời lất phất mưa trên nghĩa trang
Thạch Quý, huyệt Thầy ngấn nước, kể từ ngày đó nước mắt chúng
con và những người ở lại ngấn mãi không dừng...
Dù bất cứ ở đâu thì dòng sông Ngàn Phố, dãy núi Nầm vẫn ấp
iu thương nhớ người con quê hương một đời thanh liêm thương
trò, yêu chữ...
P/s: Thầy nhớ giữ gìn sức khỏe và nhớ đừng hút nhiều thuốc
lào nữa nha thầy!
22/10/2021
Triệu Huệ Quân
61