Page 64 - CHT ngoại truyện
P. 64
Tôi là học sinh thuộc thế hệ Chuyên Toán đầu tiên
của trường Năng khiếu Hà Tĩnh ngày ấy. Rất nhiều
2.ký ức bạn bè, thầy cô vẫn luôn nguyên vẹn, ký ức
nào cũng có thể viết thành ngoại truyện. Nhưng có lẽ ấn
tượng sâu đậm nhất vẫn là người thầy giáo mệnh bạc đã đi
xa, thầy giáo Đinh Nho Kiểu.
Hồi ấy khi đang học lớp 11, tôi đã theo đuổi giấc mơ
trở thành bác sĩ. Nhưng đầu năm lớp 12 tôi mới quyết định
chuyển khối từ khối B (Toán, Hoá , Sinh) sang khối A
(Toán, Lý, Hoá), quả thật là một cú quay xe cực gắt, từ bỏ
ước mơ từ nhỏ vì những lý do vô cùng trẻ con, tôi vừa phát
hiện mình bị say máu và trái tim quá đa cảm để có thể làm
một bác sĩ (có cả một câu chuyện về vấn đề này)... Không
chú tâm học Lý một thời gian dài nên tôi đã rất lo lắng.
Tôi nhớ như in hôm tôi lí nhí nhờ thầy giúp đỡ để học đuổi
theo các bạn cùng lớp. Thầy bắn một tràng “năng, năng,
năng…” (tiếng dân Hương Sơn của chúng tôi “răng rứa” thì
nói thành “năng rứa”) khi nghe tôi đặt vấn đề là em không
đủ can đảm theo đuổi nghề bác sĩ nữa, em muốn chuyển khối.
Thầy không đồng ý, thầy nói “dừ lưa chi mà học nựa”.
Thầy nói không sai, hồi đó trường tôi học xong lớp 11
là đã giải cắt ngang xong toàn bộ bộ đề thi đại học (học
đến phần nào là thầy nhặt hết tất cả các bài liên quan có
trong bộ đề thi đại học ra cho học sinh làm và thầy chữa
xong phần đấy). Tôi chuyển khối vào thời điểm đó đồng nghĩa
với việc chạy đuổi theo từ vạch xuất phát trong khi các bạn
đã sắp về đích rồi, thầy không lo sao được. Nhưng tôi vẫn
cương quyết (nhưng mặt thì phụng phịu), nếu năm ni không
đỗ thì sang năm em thi lại, em không thể làm được bác sĩ
thầy ạ.
Nói thế thôi chứ tôi biết chắc rằng thầy sẽ không bỏ mặc
tôi. Thầy vốn thương và có trách nhiệm với học trò lắm,
không thể bỏ tôi lại thế đâu, tôi biết mà. Hơn nữa tôi
cũng có chút cậy thế là đồng hương của thầy nữa, cùng là
người con sinh ra trên dải đất Hương Sơn dưới dãy núi Nầm
62