Page 66 - CHT ngoại truyện
P. 66
là một lời tri ân sâu sắc nhất của tôi dành cho thầy. Kỳ
tích đó là của thầy, là kết tinh của bao tâm huyết, trách
nhiệm, yêu thương, lo lắng và trăn trở của thầy, tôi chỉ
là người tổng hợp lại thôi. Thầy tôi giản dị, mộc mạc từ
cách thầy nói, từ cách ăn mặc (thầy với hình ảnh cái áo
vest màu ghi mỗi mùa đông về vẫn in mãi trong tôi), cả cái
xe đạp cà tàng giắt theo một quyển sách hay vở gì đó mỗi
lần thầy đến trường (tôi không biết là sách hay vở vì thầy
dạy có bao giờ mở ra đâu, toàn giắt sau túi quần cho có cớ
thôi, giáo cụ của thầy chỉ có những viên phấn thầy dùng để
viết và ném mỗi lần chúng tôi hư). Đợt này, hội trường 30
năm, trên Facebook vẫn tràn ngập hình ảnh thầy, tôi chợt
hiểu ra một điều, có những con người dù đã mất đi, nhưng
không một ai quên họ, như thầy, mỗi lần nhớ đến, hay gặp
lại người cũ, bạn xưa, tôi lại thấy rưng rưng…
Mạch cảm xúc về thầy đang trào dâng thì tui bị anh xông
xả vào cướp diễn đàn, chắc anh í đã từng nhiều lần bị thầy
ném phấn nên cảm xúc còn dạt dào hơn tui. Anh xã tui là
một cây Lí cừ vào top đầu của lớp tui hồi đó, nhớ đến đây
lòng cũng có chút tự hào ahihi… Sau đây là miền ký ức của
anh í với thầy tôi.
Rất may mắn, tôi cùng bà xã là bạn cùng lớp, chuyển
xuống từ Hương Sơn!
Trong ký của hai chúng tôi, thầy có giọng nói đặc trưng
của người Hương Sơn (có lẽ là giọng nói hay nhất thế giới
đối với chúng tôi). Ngoài ra thầy cũng là thiện xạ của
ngành ném phấn, nếu bấy giờ SEA Games có môn ném phấn, tôi
tin rằng, thầy sẽ có tên trong đội tuyển quốc gia. Đơn
giản là thầy được luyện tập thường xuyên trong nhưng giờ
lên lớp và mục tiêu là những trò nghịch ngợm, làm việc
riêng, không tập trung nghe giảng hay đơn giản là “thích
thì ném thôi” ahihi…
Tôi nhớ năm lớp 9, thầy về họp phụ huynh ở Hương Sơn,
thầy nói với cha mẹ tôi rằng: “nếu hắn mà cứ học hành tài
64