Page 70 - CHT ngoại truyện
P. 70

Cô  biến  bài  học  Tấm  Cám  thành  một  cuộc  đối  thoại  giữa
        thiện và ác: “Trong trường kì lịch sử, cái thiện chỉ cách
        cái ác nửa vòng bánh xe”, “Cái ác vỗ vai cái thiện/Cả hai
        cùng cười đi về phía tương lai”. Cô biến Thương vợ của Tú
        Xương thành chủ đề về sự hi sinh của người phụ nữ trong xã
        hội hiện đại, người phụ nữ cũng cần biết sống cho mình, sống
        vì mình...Cô không chỉ dạy Văn mà còn buộc trò phải đọc Văn.
        Tiếp nhận văn học lúc này trở thành quá trình cộng hưởng và
        đồng sáng tạo. Tác phẩm văn chương đã phá vỡ giới hạn chật
        hẹp trên trang sách để đến với cuộc đời. Tiết học, đạt đến
        cảnh giới đó, mọi người vẫn bảo nhau: Chỉ có tầm của cô Lam.
        Nhưng tôi biết, cô tôi đã nung nấu, trăn trở rất nhiều.
           Với tôi, cô là người khắt khe, kiệm lời khi đánh giá giờ
        dạy. Dự giờ tôi, hài lòng lắm cô chỉ phán như sấm truyền
        một từ gãy gọn: Được. Còn phần lớn thời gian cô dành để chỉ
        ra những phần tôi còn chưa được, cần cố gắng thêm. Chắc cô
        nghĩ với trò cưng thì yêu cho roi cho vọt đây mà. Nhưng mà
        có những lần roi vọt lại làm tôi đau điếng. Tôi nhớ, có lần,
        sau khi rút cạn sinh lực để nhận xét về tiết dạy của tôi, cô
        chốt “Cô muốn con hoàn hảo đến từng chi tiết”... Tôi biết
        cô đã đặt nhiều kì vọng và tin tưởng ở tôi.

           3.Cô tôi còn làm thơ hay. Cô có “Này nhan sắc” tặng một
        nửa thế giới nhân ngày 20.10, có “Cánh buồm đỏ thắm” tặng
        những ai đang mải miết kiếm tìm tình yêu đích thực trong
        đời mình...Và biết bao bài thơ khác nữa. Nhưng tôi nhớ, một
        ngày tháng tư cách đây hơn hai năm, làng văn chúng tôi bị
        chấn động bởi đột ngột mất đi một thầy giáo tài hoa. Nhiều
        người đã khóc, đã xót thương thầy. Cô tôi lặng lẽ rỏ một
        giọt lệ trong hai câu thơ thật khiêm nhường: “Núi đã Bình

        Yên nơi cõi Phật/ Mây nào Hòa Lạc chốn trần ai”
           Tôi biết cô tôi vẫn như thế. Cô là người hướng nội, sâu
        sắc. Cô không thích sự ồn ào, càng không muốn sự nổi tiếng,
        càng không cần một bình phong mỹ từ nào che đậy sự thật của
        cảm xúc, của lòng mình. Lắng đọng, trầm tư nhưng cũng đầy
        sâu sắc và tài hoa, từ câu thơ đó tôi học được ở cô nhiều
        điều.

           4.Văn khóa 18 chúng tôi vẫn thường gọi cô bằng cái tên
        trìu mến: Mẹ Lam. Tổ Văn chúng tôi xem cô là cây cao bóng

                                             68
   65   66   67   68   69   70   71   72   73   74   75