Page 2 - HNchuyên mục CÙNG BẠN ĐỌC SÁCH [tập 1]
P. 2

KHÔNG GIAN HUẾ



                                                                                                                       Điều đáng chú ý là nhạc sĩ Trịnh Công Sơn rất hiếm khi gọi tên

                                                                                                                 những địa danh Huế lúc cần diễn đạt những cảm xúc về xứ sở này.
                                                                                                                 Hình như anh cho rằng những địa danh thực không nên bị lạm dụng

                                                                                                                 để tiêu biểu cho một vùng đất vì chúng chẳng có gì gọi là “tiêu biểu”
                                                                                                                 cả, thậm chí chúng chẳng có gì được thừa nhận là có tính nổi trội so

                                                                                                                 với những từ khác. Tuy nhiên, những người hâm mộ vẫn thừa nhận
                                                                                                                 rằng tên tuổi của Trịnh Công Sơn gắn liền với truyền thống văn hóa

                                                                                                                 của đất Cố đô, rằng “chất Huế” vẫn dễ nhận ra trong âm nhạc của
                                                                                                                 Trịnh, như muối trong biển.



                                                                                                                       Vậy thử xem trong ngôn ngữ Trịnh Công Sơn “tính Huế” là gì?



                                                                                                                       Cũng như những tác phẩm nghệ thuật của các ngành khác,

                                                                                                                 thiên nhiên là một yếu tố không thể thiếu trong âm nhạc Trịnh Công
                                                                                                                 Sơn. Nó làm nền cho xúc cảm, hơn nữa, nó định hình cho xúc cảm.

                                                                                                                 Nó là một “sân chơi” được yêu chuộng của Trịnh Công Sơn mỗi khi
                                                                                                                 tác giả muốn xa lánh một cơn phiền muộn, một chuyện tình buồn.

                                                                                                                 Nó là một người bạn có thể chia sẻ hết mọi điều, một tình bạn mãi
                                                                                                                 mãi xanh biếc khi người ta mới tập tễnh vào đời.









                                                                                                                 Hoàng Phủ Ngọc Tường(2005), Trịnh Công Sơn và cây đàn lya của hoàng
                                                                                                                 tử bé, Nhà xuất bản Trẻ, trang 95.
   1   2   3   4   5   6   7