Page 7 - HNchuyên mục CÙNG BẠN ĐỌC SÁCH [tập 1]
P. 7

CÁI XE ĐẠP






                     ... Vào những năm ấy, xe đạp còn hiếm, không lắm như bây giờ.

                Không phải nhà nào cũng có xe đạp và ai cũng có xe đâu. Với nhiều
                người, xe đạp là một thèm muốn cao cao. Mác xe của các hãng khác

                nhau ở Sanh Ê-chiên bên Pháp ai cũng nhớ vanh vách và phân biệt
                mọi đặc điểm ngóc ngách cái phanh, cái lốp, mặc dầu không mấy

                người có xe đạp.
                     Chưa bao giờ tôi có xe đạp. Đến năm 1945, tôi rời ra phố, mới

                tậu xe đạp – hồi ấy chưa gọi là mua xe đạp, mà người ta nói trịnh
                trọng: “Tậu xe đạp” như tậu ruộng. Cái xe đạp đầu tiên của tôi trơ trụi

                có khung và bánh gọi là xe cởi truồng.
                     Xe đạp, cái xe đạp ước ao. Muốn có, nên lúc nào cũng thèm như

                có thật. Cả làng tôi cũng chỉ một ông đội Lộng có xe đạp. Trên đầu
                chợ, bên vườn Bàng, ông Tây đen ma tà Ca ra ta Sanh đi gác thuê

                cũng có một cái – chẳng biết của sở cho mượn đi, hay của ông. Mỗi

                khi nghe chuông kính coong, kính coong tận ngoài đầu đường, người
                trong xóm đã chạy à ra xem xe đạp qua...














                Tô Hoài (2007), Chuyện cũ Hà Nội - tập 1, Nhà xuất bản Hội Nhà văn,
                trang 27-28.
   2   3   4   5   6   7   8   9