Page 170 - NOI SAN 2021
P. 170
170 Nội san Bình An Thiện Hảo - Số 27 SỨC SỐNG TRONG CÔ TỊCH 171
lại nắm tay nhau sang trời Tây vừa học vừa làm vì “tương lai”
chúng nó. Còn tôi, sau bao vấp ngã của đời thì cũng đã và đang
thực hiện cái mơ ước thuở nhỏ của đời mình.
Tôi ngưỡng mộ tình yêu của chúng nó, đẹp và có chút gì
Viết cho đó “cổ tích” trong cái bầu khí “yêu say đắm ngày một nhưng dứt
áo bỏ nhau ngày hai” của các bạn trẻ bây giờ. Chúng nó thương
Những "mối tình" nhau từ năm lớp 10 cho đến giờ cũng ngót hơn 13 năm mà vẫn
chưa chán, vẫn kè kè bên nhau và vẫn thương nhau như thuở
ban đầu. Tôi ngưỡng mộ chúng nó không chỉ ở tình yêu mà
còn ở ý chí phấn đấu và cái tình cái nghĩa nó dành cho tôi dẫu
rơi rụng khoảng cách xa cách dài lâu. Nói chuyện với hai chúng nó, tôi
không ngại điều gì, khi thì xưng tên nghe ngọt như mía lùi lúc
mày tao nghe như ở hàng chợ tuy từ khi xa cách, số lần chúng
tôi nói chuyện đếm trên đầu ngón tay. Tôi được biết, chúng
nó sắp về chung một nhà sau vài năm sống bên bển mà “trào
nước mắt”. Tôi chỉ nhắn cho hai chúng nó một câu vỏn vẹn: “Tụi
iết cho những gì đã đánh mất nhưng cũng gửi đến mày cưới nhau rồi thì bỏ tao lại cho ai!”.
V những gì “vẫn còn” để biết trân biết quý, để biết gìn Sau bao nhiêu năm, khoảng cách địa lý có vẻ xa vời vợi,
biết giữ. Bởi lỡ một mai ai đó trong chúng ta “biến mất” thì vẫn thời gian hàn huyên dường như cũng chả có bao nhiêu nhưng
biết rằng, trong tim ta đã từng có nhau, từng là bạn nhau, từng tình bạn vẫn vậy. Trong tim vẫn còn có nhau! Chuyện hai đứa
là người thương của nhau... bạn ở trên là chất liệu để tôi suy tư về các mối tương quan trong
Gửi đến những ai đang ở bên tôi, đã rời xa tôi và cho tất cả cuộc sống cũng như trong đời tu của mình.
chúng ta những người còn sống! Bậc sống tôi không cho phép tôi có thời gian liên lạc và
************** hàn huyên nhiều với những người “cũ”. Có lẽ vì lẽ đó mà từ khi
Tôi có một thằng bạn, biết nhau hồi học trên Sài Gòn. bước vào bậc sống này, tôi đã làm rơi rụng kha khá những mối
Sống cùng nơi, tham gia cùng phong trào. Quen nó, tôi quen tương quan. Trong đó có những người thân “ít ít” nhưng cũng
luôn cả nhỏ người yêu của nó. Gặp nhau là “chém gió” lên bờ không thiếu những mối tương quan tưởng chừng rất thân nhưng
xuống ruộng. Rồi thời gian trôi, chúng tôi mỗi đứa một ngã rẽ, rồi cũng mất và đời tu cũng cho tôi thật nhiều chất liệu để nghĩ
chúng nó thì dắt díu nhau học sang chuyên ngành thứ 2 và suy về điều đó...