Page 148 - 50 NĂM THPT CẨM BÌNH: DẤU ẤN VÀ TỰ HÀO
P. 148

CHÚNG TA CỦA NĂM ĐÓ...


                                                                      TRẦN THỊ KHÁNH LINH
                                                             Học sinh lớp D - Khóa 45 (2015 - 2018)


                    m tôi nhìn tôi và bảo: “Chị đi nhiều sướng thế, sau này em cũng muốn học đại học xa
                 Enhà giống chị”.

                     Ừ! Tôi cười, thời cấp 3 tôi cũng đã từng như vậy. Đến những ngày ngắn ngủi
                 cuối cùng trên ghế giảng đường cấp 3, không hiểu sao tôi đã từng rất muốn nó kết
                 thúc nhanh chóng để được vẫy vùng, được đi xa, được tới một thành phố mới học
                 tập và làm việc. Để rồi giờ đây, cảm xúc hoài niệm cứ đổ dồn về cái lúc đấy, một
                 thời cấp 3 đầy mộng mơ.

                     Và những gì tôi trải lòng ngày hôm nay là chỉ để muốn gửi gắm những tâm
                 sự chân thật nhất đối với các em - những người đang tiếp bước anh chị học tập và
                 gắn bó dưới mái Trường THPT Cẩm Bình. Có thể những gì các em đang cảm thấy
                 áp lực, mệt mỏi, cảm thấy ghét cay, ghét đắng ngày hôm nay chính là ngày hôm
                 qua mà chúng tôi mãi mãi không thể trở lại. Mùa hè năm ấy là mùa hè đẹp nhất
                 nhưng cũng là mùa hè chơi vơi nhất, nơi mà những kỉ niệm nằm lại và theo ta đến
                 mãi năm tháng sau này.
                     Còn nhớ, năm đó tưng bừng khí thế ước hẹn đủ điều, năm đó chẳng sợ trời,
                 chẳng sợ đất chỉ sợ rớt đại học, năm đó bạn bè một câu chửi hai câu mắng giờ gặp
           50 NĂM TRƯỜNG THPT CẨM BÌNH DẤU ẤN VÀ TỰ HÀO
                 mặt làm thinh,... Có những lần trễ học lén lút dắt nhau tìm cách vào lớp, những
                 giờ ra chơi ngắn ngủi vẫn dắt nhau đi quanh sân thể dục, những câu hứa, câu hẹn
                 mai sau... Tôi từng có quãng thời gian đẹp đẽ đến vậy, tuổi 17, 18 đó bản thân cái
                 gì cũng có, chỉ là không đủ trưởng thành. Sở dĩ tôi lựa chọn một hoài niệm buồn là
                 vì nó giúp tôi trưởng thành, vì đó là tuổi trẻ, là cuộc sống. Tôi chỉ muốn nhắn nhủ
                 với các em rằng, hãy trân trọng tình bạn mà các em đang có, điều các em cần không
                 phải là những dòng lưu bút cuối cấp mà là cái tình cảm chân thật nhất các em dành
                 cho nhau không hề tính toán, không cần hứa hẹn.
                     Chính quãng thời gian cấp 3 đó, dưới mái trường mang tên THPT Cẩm Bình,
                 chắc chắn mỗi một học sinh khi rời xa nơi đây đều mang trong mình một câu
                 chuyện, một miền ký ức đẹp, và tất cả chúng đều đang và sẽ nuôi lớn một sự
                 trưởng thành. Và hãy ghi nhớ rằng, thời cấp 3 là một khoảng thời gian không thể
                 gọi là trường tồn hay vĩnh cửu nhưng đủ để kéo dài điều gì đó thật ngọt ngào giữa
                 một thời mông lung, đầy mơ mộng, cả một trời khát khao của tuổi niên thiếu và sự
                 trưởng thành đang nối dài bất tận. Lời cuối cùng, chúc cho các em có một quãng
                 thanh xuân thật đẹp nơi lớp học, nơi mái trường ấy. Hãy có cho mình ba năm cấp 3
        [148]    đẹp đẽ, không cần phải long trời lở đất nhưng đủ để cảm động và khắc sâu.
   143   144   145   146   147   148   149   150   151   152   153