Page 153 - 50 NĂM THPT CẨM BÌNH: DẤU ẤN VÀ TỰ HÀO
P. 153
MỘT THỜI VÀ MÃI MÃI...
NGUYỄN NGỌC HÀ
Học sinh lớp 12D - Khóa 47
ùa đông Hà Nội đã đến, khoác lên mình chiếc áo ấm đồng phục của
mái trường cấp 3, cảm xúc trong tôi bỗng bồi hồi, xao xuyến. Áo ấm
Mđồng phục vẫn còn đây, vẫn là tôi nhưng... thứ còn lại chỉ còn là kỉ niệm.
Thanh xuân của mỗi người luôn có những kí ức không thể quên. Với tôi, Trường
THPT Cẩm Bình chính là một trong những mảnh ghép tạo nên thanh xuân đẹp
đẽ, thơ mộng ấy.
Dòng kí ức đưa tôi ngược về ba năm trước, khi tôi vừa mới chập chững, bỡ ngỡ
bước vào cánh cổng trường. Nơi đây đã ươm mầm, chắp cánh cho tôi bay cao, bay
xa ở cái tuổi đẹp đẽ nhất của thời học sinh? Tôi nhận ra từng ngày, từng tháng trôi
qua, ngôi trường ấy với những con người đầy ắp yêu thương, đầy ắp tri thức cứ
ươm mầm, gieo trồng mọi điều tốt đẹp vào cuộc đời tôi. Tôi vô thức ôm lấy!
Chiếc lá úa vàng bên ngoài cửa sổ rơi nhẹ xuống, âm thanh ấy rơi vào phòng
trọ nhỏ tĩnh lặng. Ngày mai, tôi sẽ lại tiếp tục tới giảng đường sẽ không còn là cô
học trò với cặp kính cận bước đến phòng học 10D, 11D hay 12D. Gió lạnh ùa về,
thầy cô tôi vẫn khỏe chứ? Mái tóc đen nay đã nhuộm trắng mấy phần? Tôi nhớ cô
tôi, thầy tôi, bạn bè tôi. Tôi nhớ trường tôi...
Làm sao quên được cái rét cắt da cắt thịt của mùa đông 2019. Năm ấy, tôi vinh
dự được tham gia vào đội văn nghệ để chuẩn bị chào đón Huân chương Lao động
hạng Nhì do Chủ tịch nước trao tặng cho trường. Thầy trò chúng tôi đã cùng nhau
luyện tập ngày đêm, ròng rã hằng tháng trời trong cái thời tiết dưới mười độ. Càng
luyện tập chúng tôi càng thấy tự hào, thời tiết càng rét bao nhiêu sự kiên trì, hăng 50 NĂM TRƯỜNG THPT CẨM BÌNH DẤU ẤN VÀ TỰ HÀO
hái của chúng tôi tăng lên bấy nhiêu. Giai điệu bài hát truyền thống của trường
vang lên không dứt trong tâm trí tôi: “Ngàn lời hát đang ngân vang dưới mái trường
này, của đoàn ta từ khắp bốn phương đã về đây. Ngời ngời ánh mắt sáng lên niềm tin. Học
tập chăm hăng hái lao động chuyên cần. Đoàn ta nay đã trở về đây xây mái trường sẽ trở
thành ngọn đuốc sáng lên niềm tin. Tự hào chúng ta học sinh trường tiên tiến đầy nhựa
sống, vượt khó khăn ta đắp xây mái trường”.
Tôi muốn quay lại năm tháng trước đây để được yêu thương, cống hiến, được
đắm chìm trong vị ngọt của thanh xuân rực rỡ. Tôi ước có thể đứng trên sân khấu [153]