Page 158 - 50 NĂM THPT CẨM BÌNH: DẤU ẤN VÀ TỰ HÀO
P. 158

HÔM NAY TÔI MƠ, MƠ VỀ MÙA HÈ

                                      NĂM CHÚNG TÔI 18 TUỔI


                                                                    NGUYỄN THỊ CẨM THẠCH
                                                                         Học sinh lớp A6 - Khóa 48


                               ột ngày nào đó, có lẽ chúng ta sẽ hiểu được, sau khi bước chân ra
                               khỏi những năm tháng thanh xuân sẽ chẳng còn gì ở lại bên mình
                 “Mngoài những hồi ức”.

                     Tháng Năm của mảnh đất miền Trung khắc nghiệt, nắng bỏng rát in vào từng
                 trang văn cẩu thả, đốt cháy cả những con số khô khan,... Từng trang lưu bút đã in
                 hằn trong mỗi bước chân thăng trầm của tôi sau cánh cổng trường cấp ba.
                     Tôi mơ thấy mùa hè năm 18, tấm lưng nhễ nhại mồ hôi mỗi giờ Thể dục, đôi
                 giày thể thao lấm lem vì mỗi chiều chen lấn căng tin để có được que kem, nhớ
                 những tờ đề làm dở rồi phát khóc vì khó,... Tháng Năm ấy, chúng tôi đều là những
                 cô cậu học sinh ngây thơ nhất, đẹp đẽ nhất. Chúng tôi chào nhau bằng những câu
                 hỏi kiểu như: “Định thi trường nào đó?”, “Cậu có đi Hà Nội với tớ không?”,... Trong
                 tim chúng tôi đều ấp ủ những mong mỏi về tương lai, đều có một nơi muốn đến,
           50 NĂM TRƯỜNG THPT CẨM BÌNH DẤU ẤN VÀ TỰ HÀO
                 tôi mơ về Hà Nội cổ kính, con bạn tôi mơ về Sài Gòn sáng đèn, vài đứa nữa nghĩ tới
                 Đà Nẵng sôi động,... Chúng tôi đều vì những đích đến đó mà nỗ lực không ngừng
                 nghỉ, thầy cô cũng vì đoạn đường cuối này của chúng tôi mà hỗ trợ hết mình. Tôi
                 mơ bóng dáng cô chủ nhiệm xuất hiện cùng những tập đề dày cộp, mơ gọng kính
                 của cô giáo dạy Văn ngày một nặng xuống, mơ thấy những câu đùa của thầy dạy
                 Toán,... đã cõng chúng tôi đi từng bước trong mùa hè năm nay.

                      Chúng tôi đã và đang sống những ngày tháng tươi đẹp nhất của thanh xuân.
                 Tôi tỉnh dậy bởi cái lay nhẹ của con bạn cùng bàn, trên bảng vẫn chi chít những dãy
                 số khó hiểu, tôi không mơ về quá khứ hay tương lai tôi đã mơ về chính mình của
                 hiện tại. Còn hơn ba tháng nữa là kì thi quan trọng nhất của đời học sinh sẽ đến,
                 kết quả sẽ quyết định chúng tôi sẽ đi đâu, sẽ là ai trong những năm tiếp theo. Tôi
                 bỗng vu vơ nhớ về những ngày đầu nhận lớp, tôi bỡ ngỡ trước 40 gương mặt xa lạ,
                 tôi rụt rè trước môi trường mới, nửa kì học tôi mới bắt đầu nhớ hết tên bạn cùng
                 lớp, mất cả kì tôi mới thân với mấy đứa bạn,... Thấm thoắt, ba năm đã trôi qua gần
        [158]    hết, như một giấc mơ ngắn ngủi. Nhìn xung quanh một lượt, những gương mặt
   153   154   155   156   157   158   159   160   161   162   163