Page 159 - 50 NĂM THPT CẨM BÌNH: DẤU ẤN VÀ TỰ HÀO
P. 159
thân quen, những đồ vật quen thuộc đã gắn bó với tôi suốt ba năm đẹp nhất của
thanh xuân. Tôi chợt nhớ những lần đứng bảng vì không học bài cũ, nhớ những
chiều ở lại trực nhật, nhớ những lần ăn vụng trong lớp, và ti tỉ những điều nhỏ
nhặt khác, những kí ức ngây ngô ấy hiện lên trong đầu tôi như một thước phim
quay chậm, 10A6 đến 12A6 chỉ khác nhau một số thôi nhưng mang đi của chúng
tôi rất nhiều thứ. Mang đi sự vô âu, vô lo về tương lai, mang đi những kỉ niệm đẹp
nhất, mang đi cả mái tóc xanh của thầy cô,... Thời gian quả thật đã lấy đi của chúng
tôi rất nhiều nhưng cũng đem lại cho chúng tôi sự trưởng thành, những tri thức,
những mảng kí ức thật đẹp,...
Ba năm theo học tại mái trường Cẩm Bình có lúc vui, có lúc buồn nhưng tôi
chưa từng hối hận vì đã dành ba năm đẹp nhất ở đây. Dưới mái trường này, tôi đã
cười, đã khóc, đã lớn lên, đã ôm ấp biết bao hoài bão, đã có những người bạn tốt
nhất, đã có những rung động đầu đời tươi đẹp. Tuổi xuân phơi phới, lòng người
rộng rãi, có tiếc nuối nhưng tôi nghĩ một thiếu niên rực rỡ như mình sẽ không bao
giờ níu kéo thanh xuân. Tuổi 18 rạo rực biết bao, tôi biết đây đã là mùa hè cuối cùng
của đời học sinh, rồi tôi cũng sẽ rời xa nơi này, rời xa bè bạn và thầy cô nhưng trong
trái tim tôi sẽ vẫn mãi mãi vẹn nguyên những kí ức tươi đẹp ấy, tuyệt nhiên không
thay đổi. Hôm nay, tôi sẽ vẫn sống trọn thanh xuân của mình ở mái trường này,
sau này đem tất cả những hồi ức đẹp đẽ nhất bỏ trong hộp sắt đem theo suốt hành
trình, hãnh diện nói tôi đã có ba năm cấp ba tươi đẹp nhất. Cảm ơn mái trường
kính yêu, cảm ơn những người giáo viên tận tụy nhất, cảm ơn những người bạn
xinh đẹp,...tất cả đã tạo nên bức tranh thanh xuân mĩ mãn của tôi. Mùa hè năm ấy,
những chàng trai dạy tôi cách yêu, những cô gái ấy dạy tôi cách trưởng thành, thầy
cô dạy tôi cách đi tới tương lai.
“Nơi đẹp nhất là nơi chưa từng đi qua. Quãng thời gian đẹp nhất là thời gian
không thể quay trở lại”. 50 NĂM TRƯỜNG THPT CẨM BÌNH DẤU ẤN VÀ TỰ HÀO
[159]