Page 12 - Người lái đò sông Đà
P. 12

  Sông Đà
            - Ít cửa tử hơn
            - Bên phải và trái: luồng chết
            - Giữa lòng sông: luồng sống (được canh giữ cẩn mật”
            - Cửa sinh: ba tầng cổng (cánh mở cánh khép)

              Ông lái đò

            -  Ông lái đò với tay lái ra hoa: “bên phải, bên trái đều là luồng chết” khiến ông lái đò
            phải vận dụng tài năng nghề nghiệp của mình.
            - Như một lão tướng, dày dạn kinh nghiệm, dũng cảm, nhanh gọn, dứt khoát, ông đò
            bình tĩnh tiến vào trận địa, rồi bất ngờ phóng thẳng, chọc thủng cửa giữa.

            - Con thuyền như một mũi tên lao vút xuyên nhanh qua hơi nước, vừa xuyên vừa lái
            được, lượn được qua cổng đá cánh mở cánh khép.
            - Thế là qua luồng chết, thế là hết cửa tử, ra đến cửa sinh,... dòng sông vặn mình vào
            một bến cát có hang lạnh. Ông đò uy nghi rạng rỡ trở về từ cõi chết.
            => Những động từ mạnh “vút” hay “xuyên” lặp đi lặp lại nhấn mạnh tốc độ lái thuyền
            nhanh mạnh, cộng với nhiều phép so sánh liên tiếp khiến người đọc vừa cảm nhận được
            độ nhanh mạnh vừa cam nhận được độ khéo léo của con thuyền trong hướng đi luồn
            lách tránh đội quân đá đông đúc. Nghệ thuật lái thuyền đến đây khiến người đọc hoàn
            toàn tâm phục, khẩu phục. Đúng là ông lái đò đã đạt đến mức nghệ sĩ trong nghề nghiệp
            của mình.

            b.  Hình tượng người lái đò – nghệ sĩ tài hoa

            -  Tay lái ra hoa: xử lí tình huống nguy hiểm một cách tài hoa chính xác, thông minh,
            táo bạo và tài tử đến kì diệu.
            - Ông lái đò “cưỡi lên thác sông Đà, phải cưỡi đến cùng như cưỡi hổ”.
            - Ông nhớ mặt bọn đá tướng, quân đá nên táo bạo “rảo bơi chèo lên, đứa thì ông đè sấn
            lên mà chặt đôi ra để mở đường tiến lên”
            => Ông rất tài tình và rất nghệ thuật khi lèo lái con thuyền.
            - Sau khi vượt thác ông lai ung dung “đốt lửa trong hang đá, nướng ống cơm lam, bàn
            tán về cá anh vũ”. Chẳng ai thèm bàn thêm một lời nào về cuộc chiến đấu.



            Tiểu kết: Anh hùng và nghệ sĩ là cái Đẹp ở ông đò mà nhà văn đã tìm kiếm được, không
            cần phải đi tìm ở  một thời vang bóng xa xôi ( như nhân vật Huấn Cao) mà phát hiện cái
            đẹp ngay trong cuộc sống hiện tại, trong con người bình thường và trong cái nghề bình
            thường.

            - Thiên nhiên: vàng
   7   8   9   10   11   12   13   14