Page 285 - 60 nam chu nghia & noi niem
P. 285

LÊ TRÚC KHANH                                 60 NĂM, CHỮ NGHĨA VÀ NỖI NIỀM
           giọng ngâm bằng vàng của chúng tôi - cô giáo Liêm (Huỳnh Túy Liêm)
           - một ngày nào đó từ biệt ra đi theo trời mưa bong bóng (...)”. Thực tế
           thì lúc đó, bên cạnh giọng ngâm sáng giá của chúng tôi là cô giáo Liêm,
           còn có mấy giọng ngâm nữa như Tô Thùy Uyên, Phạm Trường Giang,
           Nguyễn Huy Chương, và sau nầy có nhóm trẻ mới như Thùy Chinh, Mỹ
           Nhiên, Vũ Hưng, Lê Thế. Phần nhạc đệm đã có Minh Phước, Liên Thoại
           (tranh và độc huyền), Hà Thanh Vân, Vũ Mạnh Ngân, Vũ Lang, Huy Thọ,
           Tất Lang. Dạ Khách (sáo trúc), Lê Hoàng Tâm (guitare). Đúng là những
           tình cảm chân thành mà LÊ TRÚC KHANH tâm sự với anh chị em trong
           Văn đoàn nói riêng, với bạn bè văn nghệ gần xa vốn có cảm tình với VỀ
           NGUỒN liên tiếp nhiều năm, qua hoạt động sáng tác, in ấn thi tuyển, đặc
           san, đầu sách (tập thơ của các anh em như Phương Giang, Nguyễn Hoài
           Vọng, Hà Huy Thanh, Lệ Thy, Nguyễn Hữu Phương, Huyền Vân Thanh,
           Kiều Diễm Phượng, Phạm Hữu Quang, Lê Trúc Khanh v.v...) và thực hiện
           chương trình tiếng thơ trên Đài Phát thanh Cần Thơ trước năm 1975.
              LÊ TRÚC KHANH có sở trường viết về QUÊ HƯƠNG và TÌNH YÊU với
           ngôn ngữ rất bóng bẩy, hồn nhiên, dễ gợi cảm. Thơ anh có hồn, đọc lên
           nghe như ngân vang của nhạc điệu, bởi người ta bắt gặp một chút âm
           tiết trong thơ Quang Dũng, Hồ Dzếnh..., một chút bình dị, sáng trong
           của Kiên Giang, nhưng cái riêng vẫn là LÊ TRÚC KHANH, một người làm
           thơ sinh quán đất BẾN TRE, quê hương của cụ Đồ Nguyễn Đình Chiểu,
           và chốn nương thân của Quan kinh lược sứ, Đại học sĩ Phan Thanh Giản.
              Với miền quê hương BẾN TRE, LÊ TRÚC KHANH gieo bút thật dễ
           dàng, thoải mái. Có lẽ do tuổi thơ của anh đã thắm đượm bao nhiêu kỷ
           niệm nơi chôn nhau cắt rốn nầy - đúng là quê ngoại - nên trong thơ anh,
           chúng ta luôn bắt gặp hình ảnh ngoại, được anh sử dụng như chính hơi
           thở thường ngày của mình. Dọc theo chặng đường thơ của anh, tôi không
           tìm thấy một bài thơ hay một câu thơ nào nói về quê Nội hay hình ảnh
           người cha. Phải chăng tình cảm gia đình riêng tư có những gút mắc mà
           anh khó thể phơi bày qua từng xúc cảm thi ca của mình? Tôn trọng cái
           riêng tư thầm kín đó mà suốt những năm tháng quen nhau, không bao
           giờ tôi hỏi anh vì sao. Chỉ biết, anh ca tụng QUÊ NGOẠI rất cảm động,
           rất thâm tình. Ngay từ năm 15 tuổi, anh đã viết bài thơ rất dài mang tựa
           QUÊ NGOẠI, đăng báo rồi diễn ngâm trên ban thi văn MÂY TẦN nhiều
           lần, được bạn thơ khắp nơi vô cùng yêu thích. Một bài khác về đề tài nầy,
           anh viết:



                                         289
   280   281   282   283   284   285   286   287   288   289   290