Page 56 - 60 nam chu nghia & noi niem
P. 56
LÊ TRÚC KHANH 60 NĂM, CHỮ NGHĨA VÀ NỖI NIỀM
EM VÀ CÁI RĂNG
Cầu Cái Răng trước 1970. (Ảnh trên Internet)
ái Răng là một quận lỵ của tỉnh Cần Thơ. Những năm 60 của thế
Ckỷ trước, tôi thường cùng bạn bè chạy xe đạp từ Cần Thơ vào tận
chợ Cái Răng để xem những đêm hát Triều Châu rộn ràng sênh phách.
Ngày đó, vùng quê nầy có cuộc sống êm ả, bình yên dù đang thời chiến
tranh khốc liệt. Ở đây đa số là người Việt gốc Hoa. Những dãy nhà trong
phố chợ theo lối kiến trúc cổ kính qua năm tháng đã phủ lớp rêu phong.
Có những buổi sớm mùa đông khi vừa qua bốn nhịp cầu, nhìn phía tay
phải dưới mé sông, những ngôi nhà chìm trong lớp sương mù làm tôi
bàng hoàng ngơ ngẩn. Đi về đâu từ cái không gian huyền ảo nầy với một
niềm mơ ước mong manh giữa thời ly loạn? Cô bé học trò “Con nước
Hàm Dương rời cố quốc - Trong hồn em dậy sóng Tô Châu “ đó, cũng là
nguồn rung cảm để tôi viết bài thơ Em và Cái Răng năm 1964.
Nhớ biết bao nhiêu những ngày tan học. Trên chuyến xe lam trở lại
Cần Thơ chỉ có mình tôi với bao nhiêu băn khoăn chuyện ngày mai như
một lời hát cũ: “vai học trò đâu gánh nổi nợ thê nhi”!
Nhớ con đường Cần Thơ - Cái Răng thời đó chỉ trải đá, mùa mưa nước
nổi mênh mông. Ban đêm dọc đường liên tỉnh và ngay cả trong chợ,
những ngọn đèn bóng tròn vàng vọt rọi xuống mặt đường loang loáng
nước mà cô bé học trò ví von là hoa đèn đang rụng xuống trường giang!
59