Page 96 - 60 nam chu nghia & noi niem
P. 96
LÊ TRÚC KHANH 60 NĂM, CHỮ NGHĨA VÀ NỖI NIỀM
năm 13 của thế kỷ trước, đều bước chân qua cổng trường Nam tiểu
học với bao nhiêu kỷ niệm ngọt ngào của thời thơ ấu. Sức lan tỏa của
ngôi trường không chỉ ở địa phương Cần Thơ, mà nó còn đi theo bước
chân những học sinh ngày nào đến mọi miền Tổ quốc để cùng nhân dân
góp sức dựng xây, bảo vệ quê hương bằng tri thức, bằng cả tuổi thanh
xuân đã một thời được sự dạy dỗ của bao bậc ân sư đất Cần Thơ cây
lành trái ngọt.
3.
Khi tôi đến Cần Thơ thì đã trưởng thành và cũng qua rất lâu thời học
trò tiểu học. Chính vì thế, tôi không có được vinh dự là học sinh của ngôi
trường tuổi tròn thế kỷ. Nhưng không biết bao nhiêu lần, tôi đứng tần
ngần trước những dãy phòng học cũ kỹ, nằm lặng lẽ dưới những cây còng
rợp bóng ban trưa, hay những đêm mưa, ánh đèn từ bên ngoài đường
Phan Thanh Giản hắt ánh sáng vàng vọt vào khoảng sân trường ngập
nước. Sao mà trường Nam Tiểu học Cần Thơ giống vô cùng Trường Tiểu
học Tân Thạch ở quê tôi, vùng đất Bến Tre trong những năm mịt mờ khói
lửa. Rồi lại nhớ lan man đến Thầy Cô, những người gần gũi biết bao với
đám học trò quê áo quần không lành lặn, mỗi sáng ôm chiếc cặp đan
bằng đệm, lội qua mấy đoạn đường ngập nước, qua mấy chiếc cầu gãy
nát vì bom đạn, rồi lại tiếp tục qua “mấy gian đồng” mắt đã mờ vì bụng
đói đường xa mà ngôi trường vẫn còn xa thăm thẳm! Có lẽ vì thế mà tôi
quí trọng biết bao những thầy cô dạy tại trường Nam tiểu học Cần Thơ.
Có thầy về sau chuyển sang làm Giám thị tại trường Phan Thanh Giản,
rất được học trò kính nể vì đức độ, nhân cách, nhất là việc đối xử với học
sinh bằng cả tấm lòng nhân ái. Quí Thầy Cô ngày nào kiên trì tận tụy với
nghề, giờ đây hầu hết đã bước vào cõi trường sinh. Một trăm năm đi qua,
đã có biết bao thế hệ Thầy Cô nối bước để viết tiếp những trang đời. Và..
bao lớp học trò lớn lên, rời khỏi ngôi trường thân yêu bước xuống cuộc
đời, sao khỏi bồi hồi khi nhớ về những tháng ngày thơ ấu?
Qua tuổi sáu mươi, mỗi sáng tôi lại đến trường Nam tiểu học ngày nào
với một công việc khác hơn: đưa cháu vào lớp học. Ngôi trường đã hoàn
toàn thay đổi với những dãy lầu cao, những phòng học khang trang, làm
ta hơi hụt hẫng. Nhưng trên sân trường như vẫn còn đọng lại chút hồn
xưa. Đứng bên nầy nhìn qua cánh cổng, tôi vẫn còn thấy được bên kia
là mái ngói cổ kính rêu phong, là dãy lầu với khung cửa sổ lá sách quen
thuộc của trường trung học Cần Thơ. Đây cũng là nơi tôi từng đứng hơn
40 năm trước. Từ điểm “định vị” nầy, tôi đã quyết tâm tiếp bước thầy cô.
99