Page 101 - 60 nam chu nghia & noi niem
P. 101

60 NĂM, CHỮ NGHĨA VÀ NỖI NIỀM                            LÊ TRÚC KHANH
           buồn thay, Thức đã ra đi vì những bất hạnh trong cuộc sống gia đình. Tôi
           nhớ Huỳnh Văn Lối với chiếc lưng gù tội nghiệp thế mà không hôm nào
           nghỉ học dù phải vượt qua con sông đầy bất trắc, nhất là trong mùa gió
           chướng để đi từ Bồ Húc đến trường. Nhớ Đào Sang Ha, mới hôm trước
           còn chơi đùa tinh nghịch, thì hôm sau đã thật nghiêm túc trong bộ áo
           nhà sư. Ha nói với các bạn cùng lớp: “Từ hôm nay tụi bây không đuợc kêu
           tên tao mà phải gọi tao là sư, nhưng trừ thầy ra!”. Nhớ Công Lợi và Chí
           Ngởi “cặp bài trùng” ngồi bàn đầu và luôn hỏi thầy biết bao nhiêu điều
           không hề có trong sách giáo khoa!
              Nhớ biết bao gương mặt trong sáng, tâm hồn thánh thiện của Lê Thị
           Tầm, học sinh lớp 9P. Khi tôi nghỉ dạy vì bệnh, cả lớp các em đã dám bao
           trọn chuyến xe đò xuống Cần Thơ thăm thầy, Tầm nói thực hồn nhiên:
           “Tụi em đi đại, Thầy An không cho nên đã ghi vào Sổ lớn, cả lớp mình
           mỗi đứa nửa cấm túc (một hình thức phạt học sinh phải đi học ngày Chủ
           nhật), nhưng vì Thầy, tụi em chấp nhận!” Dù khuyên nhủ, nhắc các em
           chấp hành kỷ luật, nhưng tôi không thể dối lòng mình là dâng lên nỗi
           tự hào trộn lẫn niềm vui. Nhưng buồn biết bao nhiêu, sau lần đó, tôi đã
           không còn cơ hội gặp lại Lê Thị Tầm nữa. Em bị bệnh thương hàn, nhưng
           do quan niệm còn lạc hậu, gia đình chữa trị theo kiểu dân gian,Tầm đã
           vĩnh viễn ra đi ngay trong thời tuổi xuân còn phơi phới. Trong một tiết
           học, tôi nói với các em lớp 9P năm đó “Thầy sẽ hết sức cố gắng trong
           giảng dạy để đáp lại phần nào việc các em vì thầy mà bị phạt, nhưng có
           một người bạn trẻ của chúng ta là Lê Thị Tầm thì thầy không làm sao
           trả được”. Từ trên mấy mươi đôi mắt trong vắt kia chợt long lanh những
           giọt sương của buổi bình minh. Tôi làm sao có thể giữ được giọt nước
           mắt thấm đẫm lòng nhân ái đó, nhưng chắc chắn rằng hình ảnh nầy còn
           nguyên vẹn trong lòng, bất chấp mọi qui luật nghiệt ngã của thời gian…
              3.
              Từ nhiều năm nay, Trường THPT Lưu Hữu Phước tổ chức họp mặt
           Giáo viên và học sinh của trường thuộc nhiều thế hệ vào dịp đầu năm
           dương lịch. Hầu như tôi chưa lần nào vắng mặt. Tôi muốn trở về kỷ niệm,
           muốn nhìn lại cảnh cũ, người xưa. Những đồng nghiệp thời “mắt sáng
           môi hồng” ngày nào có người đã “bỏ cuộc chơi”, có người ở góc biển chân
           trời và cũng có những người còn gắn bó cùng nghiệp dĩ. Thế hệ học trò
           thời Trung học Phong Phú cũng vậy. Nhưng tôi tin rằng dù ở đâu, thì
           trong mỗi trái tim ta vẫn có một góc dành cho ngôi trường yêu dấu và
           mỗi chúng ta luôn gởi chút lòng thơm về trường xưa, lớp cũ. Nhưng

                                         104
   96   97   98   99   100   101   102   103   104   105   106