Page 104 - 60 nam chu nghia & noi niem
P. 104
LÊ TRÚC KHANH 60 NĂM, CHỮ NGHĨA VÀ NỖI NIỀM
tiền kiếp nào xa lơ xa lắc? Bỗng thấy mình giống hệt nhân vật Từ Thức
của tôi trong vở kịch thơ “Một chút lòng quê”:
“Tôi về đây, làng xóm , những con đường
Đã hờ hững với người tình chung thuỷ
Nhà cũ tôi đâu? Bạn bè, tri kỷ
Mái đình xưa tăm tắp giấc mù sương
Hàng cau kia còn kết trái quanh vườn
Chim tu hú có gọi mùa xuân tới
Tôi về đây - tôi về quên ngõ lối
Dám hỏi người - đâu những kẻ tôi thương?”
Đã giã từ bao lớp đồng nghiệp và học trò thân yêu từ khá lâu, nhưng
tự trái tim tôi vẫn còn nguyên mơ ước buổi ban đầu. Nếu thực còn có
kiếp sau, thì vẫn xin cho tôi trở lại thời hai mươi tuổi, được trở về ngôi
trường Trung học Phong Phú dấu yêu để gặp lại bao nhiêu bạn cũ, trò
xưa. Tôi vẫn thấy màu rau ngỗ lên xanh từ chiếc ao nhỏ sát cổng tường
vôi. Có phải chăng những đôi mắt trong veo, những tấm lòng thơm ngát
từ trong dãy phòng học kia vẫn ngóng đợi Thầy trong những lần trễ xe vì
“con đường đau khổ”?
Ô Môn - nơi đã giữ dùm tôi bao ước mơ của tuổi thanh niên, với đồng
nghiệp, học trò thân yêu có cùng chung dòng suy nghĩ. Năm tháng đi
qua, tất cả là cát bụi. Nhưng ở vùng đất ngạt ngào kỷ niệm nầy, tôi vẫn
tin rằng dù chỉ là hạt bụi vô tình mà cũng lóng lánh nỗi niềm riêng...
Cần Thơ, những ngày cuối năm
107