Page 106 - 60 nam chu nghia & noi niem
P. 106

LÊ TRÚC KHANH                                 60 NĂM, CHỮ NGHĨA VÀ NỖI NIỀM
           khắp mạng truyền thông, của bao nhiêu thế hệ học trò trân quí gởi đến
           thầy cô. Hạnh phúc biết bao nhiêu khi lắng lòng giữa những tình cảm
           ngọt ngào của dòng chảy “Tôn sư trọng đạo” đang làm ấm hơn đạo nghĩa
           thầy trò trước vô vàn biến động. Nhưng tự lòng tôi có chút ngậm ngùi.
           Sau 1975, do sự sắp xếp của ngành giáo dục, nên rất nhiều trường ở Cần
           Thơ (và trên  cả nước ta) đã mất hẳn tên, chìm sâu trong cát bụi thời gian.
           Bao nhiêu học trò thân yêu của tôi (Trường Trung học Phong Phú chẳng
           hạn), như những lưu dân đã không còn chỗ để quay về. Và nếu trò như




















           Sân Trường Trung học Lưu Hữu Phước (Trung học Phong Phú) hôm nay.
           (Ảnh trên Internet)

           thế, thì thầy cũng chẳng hơn gì. Cũng chỉ hoài niệm, gặp nhau nhắc lại
           một thời qua... rồi cuối cùng rơi vào quên lãng.
              Trong bài viết nầy, tôi xin được ghi lại cảm xúc riêng mình về ngôi
           trường thân yêu mà tôi đã tới từ năm 1970. Tôi muốn viết về quí thầy cô
           đồng nghiệp, những nhân viên, những phụ huynh học sinh... đã cùng tôi
           sống những năm tháng đầy hạnh phúc. Nhiều thầy cô đã vĩnh viễn giã
           biệt chúng ta. Và tất cả họ - chính là những con đò chở nặng nỗi niềm
           riêng...
              1.
              Tôi về lại trường xưa trong buổi sáng đầu năm của thập kỷ thứ 2 thế
           kỷ 21. Bồi hồi khi đứng trước những dãy phòng kết hình chữ U quá quen
           thuộc mà tôi đã sống ở đó trọn vẹn những năm tháng thanh  niên nhiệt
           tình, sôi nổi. Cánh đồng phía trước không còn dấu vết, mà thay vào đó
           là một khu phố chợ ồn ào, tấp nập, khác biết bao nhiêu với những ngày

                                         109
   101   102   103   104   105   106   107   108   109   110   111