Page 109 - 60 nam chu nghia & noi niem
P. 109

60 NĂM, CHỮ NGHĨA VÀ NỖI NIỀM                            LÊ TRÚC KHANH
           Ba “lao công” hiền lành, chăm chỉ gắn bó với trường, dạy con sống đúng
           và sống đẹp. Các em con chú Ba sau nầy đều thành đạt. Với tôi, chú Ba
           còn là một người tri kỷ. Cứ mỗi sáng thứ hai tới trường, là bao giờ cũng
           nghe chú nhắc tới chương trình thơ của tôi trên đài phát thanh với những
           góp ý sâu sắc, chân thành. Người nông dân chơn chất ấy, tuy trình độ học
           vấn không cao, nhưng từ trong tâm hồn kia là một chiều sâu thăm thẳm
           về những lẽ đời, tình người... đã làm cho một thầy giáo trẻ như tôi phải
           cúi đầu khâm phục. Nhớ bác Ba Đoàn Hữu Đê, Chủ tịch Hội PHHS, với
           khu vườn rộng mênh mông của bác nằm cạnh đường đi Cần Thơ - Ô Môn
           mà anh em chúng tôi đã không ít lần tới đó trong những buổi dã ngoại
           thật vui và đáng nhớ. Bác Ba là một “Mạnh thường quân” đúng nghĩa,
           hào phóng vô cùng, nhất là cho việc phát triển của trường, cho những
           khó khăn trong cuộc sống của học sinh và thầy cô giáo. Những năm sau
           1975, lâu lâu tôi gặp người quen có hỏi thăm về bác nhưng không có dịp
           gặp lại cho đến ngày bác giã biệt kiếp nhân sinh để “rong chơi cuối trời
           quên lãng”... Gần đây, tình cờ gặp Luân-con trai bác Ba - hiện là Giám
           đốc Bệnh viện Y học dân tộc Cần Thơ. Luân cũng chẳng nhận ra tôi, bởi
           lúc đó em còn quá nhỏ. Chắp nối từ những ký ức rời rạc, từ những hình
           ảnh đã nhạt nhòa, thầy trò đã có biết bao điều đáng nói về một “cố nhân”
           trở thành thiên cổ.
              Xin cho tôi được nói lên lòng biết ơn và thương nhớ với bao nhiêu
           người đồng nghiệp ở Trường Trung học Phong Phú ngày xưa. Nhớ Lê
           Hùng Dũng, Khưu Ngoán, Phùng Thành Nghiệp, Nguyễn Văn Thọ, Đỗ
           Quang Châu, Thạch Ngọc Hải, Vũ Lâm Tùng, Thái Gia Hưng,Trần Nhựt
           Hưng, Thái Thị Lang,Văn Kim Kệt,Vương Quan Huyền,Thái Đắc An, Đào
           Văn  Ưu,  Trần  Văn  Đông,  Nguyễn  Đăng  Hòa,  Đặng  Kim  Chi...  và  bao
           nhiêu người anh,người chị, người bạn đã cùng tôi đi theo nghiệp dĩ cho
           hết tuổi thanh niên. Nhớ Trần Quốc Mậu, Đoàn văn Liêm, Huỳnh Trung
           Dung, Biện Thị Thưởng... đang phiêu dạt cuối trời xa. Nhớ cô Thu Cúc,
           cô Liêng... với tay nghề “nữ công gia chánh” tuyệt vời… và còn ai nữa -
           những người bạn tôi của thời:
              “Rưng rưng chút nắng hờn cây cỏ
              Qua tuổi xuân rồi anh mới hay” ?
              Biết đến bao giờ - chúng ta mới gặp lại nhau đầy đủ ở ngôi trường
           thân yêu, ở vùng đất ngập tràn ân nghĩa - hay chỉ là trong kiếp lai sinh?



                                         112
   104   105   106   107   108   109   110   111   112   113   114