Page 110 - 60 nam chu nghia & noi niem
P. 110

LÊ TRÚC KHANH                                 60 NĂM, CHỮ NGHĨA VÀ NỖI NIỀM
              4.
              Chiều cuối năm, Dương Văn Nghiêm, Vũ Linh và tôi ngồi trong quán
           cà phê quen trên đường Võ Thị Sáu, bên hông Trường THPT Châu Văn
           Liêm. Miền Nam không có mùa đông, nhưng một chút heo may lạc loài
           cũng làm đất trời làm se lạnh. Vũ trụ mênh mông, thoáng đãng, làm cho
           lòng người chợt thấy mở rộng hơn: “đời yêu ta - ta phải sống cho đời”.
              Chúng tôi thỉnh thoảng gặp nhau để bàn về việc ra đời tờ đặc san
           kỷ niệm lần họp mặt các thế hệ thầy trò nhân dịp đầu năm dương lịch.
           Nhớ không lầm, chính Trần Ngọc Hải (khi chưa nghỉ hưu) góp ý là chọn
           tên “Xuân Hồng” cho tờ đặc san, như sự nối tiếp của “Đuốc Hồng” thời
           Trung học Phong Phú ngày xưa.
              Đây là những người bạn trẻ nhiệt tình, vì mái trường, vì bao nhiêu
           đồng  nghiệp  và  học  trò  thân  yêu.  Nhưng  nhìn  lại,  trừ  Dương  Văn
           Nghiêm, Trần Ngọc Hải, Phan Kỳ Phùng, Quan Phi Cường... là ít nhiều
           gắn bó với ngôi trường ( vì là cựu học sinh), chứ như Vũ Linh, Nhàn…
           và số đông những thầy cô giáo trẻ ở trường hiện nay thì tuổi học trò của
           các bạn đã gửi cho một mái trường xa lăng lắc nào đó trên đất nước - chớ
           đâu phải Ô Môn? Xa hơn, ngay cả thầy Hiệu trưởng Thạch Khên trước
           đây (nay là Phó TBT báo Cần Thơ) - cũng đâu là học sinh cũ - thế mà
           luôn là người “phát pháo” cho những lần kỷ niệm. Sáng  đầu năm dương
           lịch- về trường dự lễ - tôi đã gặp Thầy Cô trong sắc màu đồng phục, nói
           cười vui vẻ, nhiệt tình đón khách không một chút phiền hà vì công việc,
           dù hôm đó là ngày Thầy Cô đương nhiên được nghỉ. Nói như thế, để
           thấy rằng- với chúng ta - điều quan trọng là phải có “một tấm lòng” chớ
           không là những lời nói suông hay chứa đựng nhiều thành kiến về nơi nầy,
           nơi khác... Trường chúng ta, mãi mãi là nơi để quay về, để nhắc lại một
           thời học trò hoa mộng, để ngậm ngùi khi năm tháng tàn phai. Vậy thì
           tại sao mỗi chúng ta không thử một lần trở lại kỷ niệm, sống hết mình
           với bạn cũ thầy xưa mà bỏ qua bao e dè, xa cách?
              Mỗi lần tham dự họp mặt, tôi vẫn muốn phát biểu về những điều như
           thế. Nhưng hình như những người cũ càng lúc càng thưa, có thể các em
           đang nổi trôi giữa dòng đời oằn vai vì cơm áo, nhưng cũng có thể các em
           không muốn quay về bởi tâm trạng “Từ Thức về trần” vì đất nước con
           người đã “hờ hững với người tình chung thủy”? Trên con đường giáo dục,
           tôi tự ví mình như một chuyến xe đời rong ruổi, đã chuyển qua rất nhiều
           nhiệm sở cho đến lúc về hưu. Từ Phong Phú, TTHĐ Phan Thanh Giản,
           Bình Lạc, An Thôn Trang, Đồng Tâm, Ngọc Phú, Võ Văn, Khoa Thi... cho

                                         113
   105   106   107   108   109   110   111   112   113   114   115