Page 108 - 60 nam chu nghia & noi niem
P. 108

LÊ TRÚC KHANH                                 60 NĂM, CHỮ NGHĨA VÀ NỖI NIỀM
           mê văn nghệ như anh Lầu nhưng vẫn tiếp tục duy trì những hoạt động
           của trường đã có nề nếp từ trước.
              Năm 1974, tờ báo Xuân của trường đạt giải Nhì toàn miền Nam trong
           kỳ thi “Báo xuân học đường” cùng với nhiều giải cá nhân. Ban tổ chức
           kỳ thi đã hết lời khen tặng - bởi vì trong cùng thời điểm ấy - không có tờ
           báo Xuân học đường nào của khu vực  đồng bằng sông Cửu Long đạt giải.
              Cuối năm học 1973-1974, tôi cũng chuyển hẳn về thành phố Cần
           Thơ. Vậy là phải nói lời chia tay với bao đồng nghiệp và học trò thân yêu,
           phải giã từ ngôi trường mà tôi đã gắn bó mấy năm dài. “Sự thay đổi nào
           cũng có cái buồn của nó - kể cả sự thay đổi mà chúng ta cầu chúc nhất”.
           Ngày chia tay, tôi vẫn loáng thoáng trong đầu câu danh ngôn đó và tự
           nhủ sẽ giữ mãi bao nhiêu kỷ niệm tuyệt vời ấy như một thứ hành trang
           cho chuyến đi dài trên con đường giáo dục mà mình đã mơ ước từ thời
           thơ ấu. Có lẽ cũng chính niềm tin và bao nhiêu đôi mắt của những người
           bạn trẻ đã hướng theo tôi để giúp tôi có đủ nghị lực theo nghề trong
           những năm tháng đầy gian lao và nghiệt ngã.
              3.
              Tôi gặp Phan Kỳ Phùng ở chân cầu thang Trường THPT Lưu Hữu
           Phước. Trong câu chuyện tâm sự giữa hai thầy trò, Phùng đã trải lòng với
           tôi khi nhắc lại người bác của mình đã từng công tác tại trường nầy. Đó
           là thầy Phan Quang Công, khi tôi dạy học tại đây, thì anh Công là Tổng
           Giám thị, phụ trách về nề nếp, kỷ luật học sinh. Sau năm 1975, anh Công
           rời ngành giáo dục và khoảng thập  niên 80-90, anh bị tai biến phải nằm
           một chỗ cho đến lúc qua đời. Phùng không trách, nhưng có chút ngậm
           ngùi, bởi thế hệ hôm nay hình như đã quên hẳn những người từng một
           thời “khai sơn phá thạch”.
              Từ suy nghĩ của Phùng, tôi tự trách mình đôi lúc đã vô tâm với bao
           nhiêu người “muôn năm cũ”. Bởi vậy, trong lần họp mặt với nhà trường,
           tôi đã đề nghị Lãnh đạo Trường THPT Lưu Hữu Phước và đại diện Thầy
           Cô nên có những lần thăm viếng gia đình Thầy Cô quá vãng (chẳng hạn
           như nhân dịp đầu năm mới). Một nén nhang, một phút giây ngắn ngủi
           tưởng niệm Thầy Cô đã khuất cũng đủ làm ấm lòng bao nhiêu người
           đang sống và cũng góp phần để ngọn đuốc “Lương sư hưng quốc” sáng
           mãi trong mỗi trái tim người.
              Nhớ thầy Phan Quang Công, tôi lại nhớ lan man về thầy Cang, thầy
           Đức,  thầy  Thành,  thầy  Trường,  thầy  Mẫn,  cô  Phụng,  cô  Chi...  những
           người đã vào cõi vô cùng từ những năm cuối thế kỷ hai mươi. Lại nhớ chú

                                         111
   103   104   105   106   107   108   109   110   111   112   113