Page 107 - 60 nam chu nghia & noi niem
P. 107
60 NĂM, CHỮ NGHĨA VÀ NỖI NIỀM LÊ TRÚC KHANH
mùa đông phủ trắng sương mù. Và còn nữa, chiếc ao phía trước cổng
trường mọc đầy rau ngỗ, bây giờ đã thay bằng một dãy tường cao. Thực
sự, trường cũng không còn mang tên TRUNG HỌC PHONG PHÚ ngày
nào, nơi tôi và những học sinh thân yêu của mình gắn bó không chỉ trong
việc học hành, mà còn trong những buổi văn nghệ, những lần cắm trại…
Trong bài viết “Ô Môn, ngày đó tôi về”, tôi đã nhắc rất nhiều về bao
nhiêu tên gọi thân quen: những Trần Thị Lệ, Nhàn, Hoàng, Cẩm Cuống,
Bùi Văn Vuông, Thúy Vân, Lương Vân, Hoàng Liên, Ngọc Hải, Xuân Thọ,
Kim Anh, Đào Xinh,Quang Sang, Sang Ha, Đức Trí, Hữu Phú, Lai Hưng,
Xuân Mai, Kim Kiết, Thu Hương, Hoài Vân, Công Lợi, Chí Ngởi, Anh
Dũng, Cẩm Hoa... Bao nhiêu người bạn trẻ “mắt sáng môi hồng” đó, giờ
đều vượt quá tuổi sáu mươi! Nhưng sẽ rất là thiếu sót, khi tôi chưa nói
về những đồng nghiệp thân yêu, những người cùng tôi một thời “gió thổi
sân trường”…
2.
Người đầu tiên phải nhắc tới là anh Trần Hữu Lầu, Hiệu trưởng
Trường TH Phong Phú từ năm 1968. Thời chiến, con đường Cần Thơ -
Ô Môn không xa nhưng đầy bất trắc, thầy cô giáo từ thành phố về vùng
quê dạy học, nếu không có Honda, phải quá giang xe đò Long Xuyên từ
rất sớm. Vậy mà tới trường, có khi đã 8 giờ hơn! (Trước năm 1975, giờ
làm việc , giờ học ở miền Nam là từ 8 đến 12 giờ trưa chớ không như hiện
nay). Học sinh lao nhao trong sân trường, thầy cô giáo người có người
không, thế mà tôi chưa bao giờ thấy anh Lầu to tiếng với bất kỳ ai. Mấy
năm làm Hiệu trưởng, anh đã góp công sức để đưa trường từng bước đi
lên, góp phần vào những thành quả chung của ngành giáo dục Cần Thơ
buổi ấy. Một trong những điều làm cho thế hệ học sinh Trung học Phong
Phú nhớ nhất là phong trào Văn nghệ - Báo chí của nhà trường vô cùng
sôi nổi. Thời ấy. cứ mỗi lần tết đến, thì trong tất cả các trường Trung học
ở Cần Thơ, họa chăng chỉ có Trường Trung học Tổng hợp Phan Thanh
Giản là xuất bản được báo xuân. Thế mà, một trường Trung học thuộc
hàng “sinh sau đẻ muộn”, “cư trú” ở một vùng quê nghèo - là Trường
Trung học Phong Phú - lại có thể xuất bản đặc san “Đuốc Hồng” như một
sự lên tiếng tuy khiêm tốn mà cũng không thiếu tự hào. Tờ báo xuân thời
đó còn đơn sơ lắm, quay ronéo, mực lúc đậm lúc nhạt không đều, nhưng
nội dung thì chẳng thua gì với các đơn vị thuộc lớp đàn anh! Sau nầy anh
Trần Hữu Lầu về công tác tại thành phố Cần Thơ. Thay thế anh Lầu là
anh Trần Khải Thành từ An Giang chuyển đến. Anh Thành tuy không say
110