Page 102 - 60 nam chu nghia & noi niem
P. 102

LÊ TRÚC KHANH                                 60 NĂM, CHỮ NGHĨA VÀ NỖI NIỀM
           số người của giai đoạn thập kỷ 70 thế kỷ trước ngày càng ít đi. Dù vẫn
           còn đây bao nhiêu bạn nhiệt tình, năng nổ: Lê văn Cẩm, Huỳnh Kim
           Kiết, Lương Thị Cẩm Hoa, Trần Thị Thu Hương, Nguyễn Thị Xuân Mai,
           Âu Minh Chí, Trần Ngọc Hải… kết hợp với Ban Giám Hiệu, với giáo viên
           Trường THPT Lưu Hữu Phước để tổ chức cho các lần họp mặt thật ấm
           cúng và chu đáo. Nhưng, ở đâu rồi những người bạn trẻ ngày xưa?
              Trong nghề dạy học, người thầy chân chính không chỉ tạo ra những
           người làm công việc chỉ huy, lãnh đạo xã hội ngày mai, mà phải đào
           tạo học trò mình là những công dân tốt, dù không hề có được tuổi tên
           ghi vào sử sách, không bảng vàng bia đá nhưng phải sống đúng nghĩa
           một con người.
              Vậy thì Đào Xinh, Kim Anh, Nguyễn Thị Lệ, những diễn viên tuyệt vời
           trong vở kịch thơ “Một chút lòng quê” đêm nào làm lung linh ánh đèn
           sân khấu, vậy thì những người bạn trẻ trong vũ khúc “Tiếng sáo thiên
           thai” bây giờ ở đâu?
              Vậy thì những Hoàng, Cẩm Cuống, Trần Thị Ty, Trần Thị Lệ, Trần Thị
           Duyên, những Ánh Tuyết, Ngọc Hạnh, Tấn, Ngởi, Nhàn, Vuông, Tuyền,
           Hồng Nhớ, Thuý Vân, Đức Trí, Thanh Vân, Kim Nhung, Thanh Tài… và
           bao nhiêu những người bạn trẻ đã cùng tôi sống trọn vẹn những tháng
           năm đầy hạnh phúc, bây giờ ở đâu?
              Có phải chăng các em có chút ngại ngần vì  điểm trường xưa không
           còn nguyên nơi chốn cũ? Có phải vì tên THPT Lưu Hữu Phước hôm nay
           không phải là cái tên thân quen Trung học Phong Phú ngày xưa?
              Truyền  thống  là  một  sự  tiếp  nối,  trên  con  sông  thời  gian  vô  tận,
           trường có thể nhiều lần đổi tên, nhưng nó mãi mãi là nơi bình yên để
           chúng ta tìm về, để được sống lại bao kỷ niệm tuyệt vời của thời áo trắng
           sân trường. Tại sao ta không thể trải lòng mình cho thế hệ mai sau?
           Hãy về đây trong những lần hội ngộ. Thầy trò gặp nhau có thể mái đầu đã
           bạc, nhưng lòng vẫn thơm ngát tuổi hai mươi - và cũng để không ngậm
           ngùi, hối tiếc:
              Rưng rưng chút nắng hờn cây cỏ
              Qua tuổi xuân rồi - anh mới hay
              4.
              Nhớ một lần, khoảng năm 1972, tôi quá giang người bạn từ An Giang
           về Ô Môn sáng sớm khi học trò đang tới trường chuẩn bị vào buổi học.
           Nữ sinh Trung học Phong Phú mặc áo dài trắng, đội nón lá (một hình ảnh

                                         105
   97   98   99   100   101   102   103   104   105   106   107