Page 99 - 60 nam chu nghia & noi niem
P. 99
60 NĂM, CHỮ NGHĨA VÀ NỖI NIỀM LÊ TRÚC KHANH
Đăng lại bài viết nầy, tôi muốn gởi tặng tất cả học sinh thân yêu của
mình với một khẳng định: Tôi chỉ là một người dạy học bình thường như
hàng ngàn thầy cô giáo khác, học trò tôi cũng rất nhiều người không
giỏi. Nhưng thầy trò chúng tôi đã có một thời thật hồn nhiên, hạnh phúc
sống hết lòng vì nhau và ân tình sâu sắc đó vẫn tồn tại vĩnh hằng trước
bao biến động của thời gian...
1.
Tháng 12, năm 1970. Mùa đông đến sớm nên trên những cánh đồng
hoa lau nở trắng đã lãng đãng sương mù.Nơi tôi “khởi nghiệp” là một
ngôi trường mới vừa hình thành nằm ven tỉnh lộ, lúc bấy giờ,nhà cửa,
Trường Trung học PHONG PHÚ (Ô Môn) những năm 1970.
dân cư rất còn thưa thớt.Con đường từ Cần Thơ đến Ô Môn dằn xóc, khói
bụi mịt mù, chưa được hai mươi cây số mà gần trọn tiếng đồng hồ mới
tới. Trường có cả cấp 2, 3, mang tên TRUNG HỌC PHONG PHÚ. Bỏ lại
sau lưng bao nhiêu vất vả, bao nhiêu điều trăn trở trên một quê hương
đang chìm trong khói lửa, tôi đã sống ở đây những tháng ngày vô cùng
hạnh phúc. Thời chiến, học trò đi học tuổi tác thường không chính xác,
vì thế thầy trò chênh lệch nhau chừng dăm ba tuổi, thậm chí có em mới
học năm cuối cấp hai mà đã lập gia đình! Có lẽ vì khoảng cách tuổi tác
ngắn ngủi, các em cũng có những nghĩ suy, mơ ước như tôi, nên thầy trò
rất dễ gần nhau.
Nhớ biết bao những ngày làm văn nghệ, báo xuân, những lần cắm
trại ở Vàm Nhon, Ca My... và xa hơn nữa là ở tận Hòn Tre. Các bạn đồng
nghiệp thời ấy tuổi cũng còn rất trẻ, đa số độc thân, nên chúng tôi đã gắn
bó cùng nhau trong công tác giảng dạy,trong các hoạt động xã hội, trong
các cuộc vui... và thường thường các lớp học của trường ban đêm cũng là
102